TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2007: Nhân tâm ổn trăm nghề hưng (1)

Tên thanh niên bị đám người thành phố với trái tim đầy chính nghĩa vây quanh như nêm, bị từng người lên tiếng rơi vào tình huống khốn khổ không chịu nổi, thế nên đành phải thôi. Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thấy thế thì đi lên lầu, khi đi trong hành lang thì Mạc Tiểu Bắc nói với Vương Tử Quân: - Anh thấy chiếc xe kia đi ngược chiều đúng không?

Vương Tử Quân có chút do dự rồi khẽ nói: - Nhân mạng quan trọng, việc quá gấp bọn họ có quyền làm như vậy.

Khi hai người đi vào trong phòng thì một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc váy dài màu hồng tươi cười ra nghênh đón.

- Trưởng phòng Vương, hoan nghênh, hoan nghênh, nếu như tôi nhận không lầm thì đây chính là em Tiểu Bắc. Hèn gì trong thủ đô người ta nhắc đến hai vị thường ví với tình yêu thần tiên, hai vị đi cùng với nhau, tôi cảm thấy dù là thần tiên cũng phải mặc cảm. Sự nhiệt tình của Kỷ Mẫn Phỉ giống như chiếc váy đỏ trên người nàng, dù là tảng đá cũng phải tan chảy. Mạc Tiểu Bắc dù có nhiều chuyển biến ở phương diện đối nhân xử thế, thế nhưng nhìn qua vẫn có chút gò bó hơn một người nhiệt tình mạnh mẽ như Kỷ Mẫn Phỉ.

Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc trầm mặc không nói, thế là không thể không tiến lên cười nói với Kỷ Mẫn Phỉ: - Chị Kỷ đi đến Nam Giang đã cho hai chúng tôi cơ hội tận tình địa chủ, bây giờ lại để cho ngài phải sắp xếp, thật sự là thất lễ.

Khi Vương Tử Quân dò xét Kỷ Mẫn Phỉ, Kỷ Mẫn Phỉ cũng đánh giá Vương Tử Quân. Nàng đã xem qua nhiều tư liệu về Vương Tử Quân, lúc này thấy hắn là một người hòa nhã ôn hòa, thế là không khỏi sinh ra cảm giác khác biệt.

Vương Tử Quân lên tiếng khách sáo thì Kỷ Mẫn Phỉ cũng ứng đối tự nhiên: - Trưởng phòng Tử Quân, ngài là người rất bận rộn, ngài đến cũng xem như quá nể mặt tôi rồi.

Một phòng lớn chỉ có bốn cái ghế, Kỷ Mẫn Phỉ vừa mời Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc ngồi xuống ghế vừa cười nói: - Lần này mời trưởng phòng Vương cũng có vài phần gấp gáp, vốn định mời thêm vài người bạn, thế nhưng nghĩ lại thì thấy không bằng cùng trò chuyện với trưởng phòng Tử Quân và em Tiểu Bắc. Trưởng phòng Vương, ngài cũng đừng cảm thấy quá đơn sơ đấy nhé?

Vương Tử Quân cười cười nói: - Chị Kỷ nói đúng, người một nhà dùng cơm cần một bầu không khí thoải mái.

Khi nhân viên phục vụ rót trà thì Kỷ Mẫn Phỉ lơ đãng nhìn đồng hồ, Vương Tử Quân thấy hành vi mờ ám của đối phương, hắn xác định Kỷ Mẫn Phỉ đang chờ người. Kỷ Mẫn Cương chắc là sẽ không đến, nhưng người đến sẽ là ai?

Tuy chỉ có ba người nhưng Kỷ Mẫn Phỉ là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, thỉnh thoảng nói ra vài câu chuyện cười, thế nên bầu không khí trong phòng nhanh chóng vui vẻ thoải mái hơn.

Khi nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món ăn thì một người đi vào, người này vừa vào cửa thì đã dùng giọng sợ hãi nói với Kỷ Mẫn Phỉ: - Cô cô, cháu bị kẹt xe nên đến chậm.

Tên thanh niên này vừa nói thì thu hút ánh mắt của Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc nhìn sang, hai người nhìn đối phương, chợt cảm thấy thế giới này quá nhỏ.

Tên thanh niên kia đến và đặt lực chú ý lên người Kỷ Mẫn Phỉ, thế nên cũng không nhìn rõ người trong phòng.

- Kẹt xe cũng là bất đắc dĩ, cũng may chú Vương và dì Tiểu Bắc cũng không quá so đo, mau ngồi xuống đi. Kỷ Mẫn Phỉ oán trách một tiếng, nàng nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, đây là con trai của anh tôi, là Đức Cường, hiện tại đang đi theo tôi làm kinh doanh.

Kỷ Đức Cường bị cô lên tiếng dạy bảo và cảm thấy không thoải mái, hắn bất đắc dĩ biết hôm nay chiêu đãi vị khách quan trọng, thế cho nên cũng chỉ liên tục gật đầu, lại chuẩn bị chào hỏi hai người Vương Tử Quân.

Khi ánh mắt Kỷ Đức Cường rơi lên người Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt xấu hổ đỏ mặt tía tai. Hắn không ngờ người phụ nữ mà vừa rồi mình chọc ghẹo lại đang ngồi nơi đây.

- Tiểu tử này thường ngày linh hoạt nhanh nhảu mồm miệng, sau hôm nay lại chết cứng như vậy rồi? Kỷ Mẫn Phỉ có chút căm tức vì biểu hiện của đứa cháu, Kỷ Đức Cường ngày thường rất linh hoạt sao hôm nay lại như vậy? Hơn nữa lại rơi đúng thời điểm quan trọng thế này?

Kỷ Mẫn Phỉ nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, nàng thật sự cảm thấy người so với người là quá chênh lệch, hàng hóa so với hàng hóa càng cách xa nhau. Nàng liếc mắt nhìn Kỷ Đức Cường, chờ đối phương lên tiếng.

- Chào chú Vương, chào dì. Kỷ Đức Cường lúng túng chào một tiếng, giọng điệu giống như tiếng muỗi kêu.

Mạc Tiểu Bắc không có cảm tình gì với Kỷ Đức Cường, vẻ mặt nàng rất bình thản, ánh mắt lại không chút chuyển động. Vương Tử Quân thì không thể không gật đầu, hắn rộng lượng nói: - Chào cậu, mau ngồi xuống đi.

Sau đó Vương Tử Quân nói với Kỷ Mẫn Phỉ: - Chị, tôi và Đức Cường có độ tuổi gần như tương đồng, gọi là chú cũng không thoải mái, hay là mọi người gọi theo tuổi tác thì hay hơn.

Kỷ Mẫn Phỉ lắc đầu liên tục từ chối: - Trưởng phòng Tử Quân, vai vế cũng không thể để cho rối loạn được. Nó cũng là cháu của cậu, sau này nó còn nhiều nghiệp vụ cần phát triển ở Nam Giang, ngài là người làm chú, nên mắng thì mắng, nên dạy bảo thì dạy bảo, nếu không thì cũng không phải là người một nhà.

Tuy bữa cơm này Kỷ Đức Cường tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép và không nói nhiều lời, thế nhưng dưới sự vun vén của Kỷ Mẫn Phỉ thì bữa cơm vẫn là khách chủ cùng vui vẻ. Đến khi kết thúc thì Kỷ Mẫn Phỉ chợt cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, anh của tôi rất bội phục cậu, nếu như có thể cùng cậu phấn đấu phát triển, nhất định sẽ là một chuyện cực kỳ tốt.

Kỷ Mẫn Phỉ nói rất nhiều nhưng Vương Tử Quân cảm thấy ý nghĩa của nó chỉ có một.

Vương Tử Quân cũng dùng giọng chân thành nói: - Tôi cũng đã nghe qua thanh danh của bộ trưởng Kỷ, nói thật, trước kia tôi ở tỉnh Sơn Nam cũng không ít lần làm phiền anh ấy.

Kỷ Mẫn Phỉ không dám xác định lời nói của Vương Tử Quân có mấy phần là thật, thế nhưng nàng nghe đối phương nói như vậy thì xem như đạt được mục đích của mình, thế là nàng nói với Mạc Tiểu Bắc: - Tiểu Bắc thiên sinh lệ tính, không chú ý ăn mặc thì cũng xinh đẹp như hoa, chỉ cần trang điểm một chút thì rõ ràng là dệt hoa trên gấm. Chị chuẩn bị mở vài hội sở cao cấp ở Nam Giang, sau này mong em thường xuyên đến chơi.

Lúc này Kỷ Đức Cường căn bản không còn tâm tư gì với Mạc Tiểu Bắc, chuyện hắn cần làm nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này, cục diện khó xử bây giờ không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.

Kỷ Đức Cường nhìn Vương Tử Quân leo lên xe chuẩn bị chạy đi, Kỷ Đức Cường chuẩn bị đi lấy xe của mình, vô tình thấy chiếc xe Lamborghini của mình bị một chiếc xe tải kéo lên.

- Này, các người định làm gì? Kỷ Đức Cường có chút sốt ruột, hắn nhanh chóng chạy về phía chiếc xe tải.

- Đồng chí, xe của ngài đậu sai quy định hai giờ, dựa theo quy định của quản lý đô thị, chúng tôi giữ xe của ngài vài ngày, ngài có thể đến cơ quan phản ánh với thượng cấp của chúng tôi. Một nhân viên cảnh sát dùng giọng chính nghĩa lên tiếng, còn đưa ra cả giấy chứng nhận công tác của mình, sau đó lấy đơn phạt ra cho Kỷ Đức Cường ký tên.

Kỷ Đức Cường thấy một đám tiểu nhân vật dám nói với mình như vậy, thế là không khỏi nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa thì cho đối phương một tát. Nhưng xe của Vương Tử Quân đang ở cách đó không xa, thế nên hắn đành buông tay xuống.

Đọc truyện chữ Full