- Chủ tịch, ngài bây giờ không cần phải huyên náo quá mức với bí thư Sầm. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói với Đường Chấn Huy.
Đường Chấn Huy hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão cười cười nói: - Bí thư Tử Quân, bây giờ thời gian của tôi cũng không còn nhiều, nếu như tôi không nhân cơ hội này mà kết thúc những chuyện này, chỉ sợ sau này tôi sẽ là trò cười cho người ta. Anh cứ làm tốt chuyện của mình là được, tôi nắm chắc tâm lý về vấn đề này...
Vương Tử Quân lúc này cũng không tiếp tục khuyên Đường Chấn Huy, dù sao thì mình cũng là người tiếp nhận vị trí của Đường Chấn Huy, hơn nữa Đường Chấn Huy làm chuyện này ngoài việc cố gắng để chính mình ra đi thanh thản, người lợi ích lớn nhất chính là Vương Tử Quân. Lúc này đù Vương Tử Quân có nói cái gì cũng xem như là giả mù sa mưa, quá gượng ép. Thật ra quan trường cũng không phải nơi dễ dàng đùa bỡn, là chốn anh gieo cấy tôi gặt hái, là nơi đấu tranh giai cấp bừng bừng khí thế, cuối cùng không may mắn chỉ là những người đứng ở giữa, không biết mình thuộc về hệ phái nào.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi chuẩn bị nói ra chuyện kết nghĩa giữa các thành phố ở hai tỉnh Nam Giang và Mật Đông, nhưng hắn còn chưa nói ra thì Đường Chấn Huy bên kia đã lên tiếng: - Bí thư Tử Quân, tối nay tôi sẽ đưa anh đi đón gió tẩy trần, có một vị phó chủ nhiệm của ủy ban cải cách trung ương đến Mật Đông, bây giờ tôi phải đi tham gia tiếp đãi.
Vương Tử Quân nghe những âm thanh tút tút vang lên ở đầu dây bên kia mà không khỏi xoa trán, hắn tự định giá về sự kiện liên quan đến Lý Hanh Dư. Nếu như Đường Chấn Huy thật sự muốn thúc đẩy chuyện này, hắn cảm thấy phần thắng không phải là quá lớn.
Đường Chấn Huy sở dĩ dám làm như thế là vì vừa mới thoát khỏi trạng thái bị áp chế nhiều năm; một phương diện khác chính là muốn cho ra một nan đề cho Sầm Vật Cương. Đường Chấn Huy là người đứng đầu khối ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng lại không thể quyết định được thư ký trưởng cho mình, mâu thuẫn trong này sẽ lộ ra, làm cho nhiều người cảm thấy Sầm Vật Cương quá mức bá đạo ở phương diện này. Dù thế nào thì cơ hội thanh toán Sầm Vật Cương của Đường Chấn Huy đã đến.
Vương Tử Quân thầm định giá lại những sự kiện này, sau đó lại nghĩ đến phương diện kết nghĩa giúp đỡ nhau phát triển kinh tế. Hắn căn bản cực kỳ có lòng tin với phương diện này, tin tưởng nhờ phương án này mà mối quan hệ giữa mình với cán bộ tỉnh Mật Đông sẽ tăng tiến.
Dù sao thì phía Nam Giang bên kia cũng dốc sức thúc đẩy sự kiện này giúp Vương Tử Quân, chỉ khi nào có được sự giúp đỡ lớn như vậy các thành phố Nam Giang mới có thể tiến hành bắt tay với các thành phố ở Mật Đông.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình và bắt đầu bận rộn. Người đến báo cáo công tác với hắn lấp đầy phòng làm việc của thư ký Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân tuy dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vấn đề, thế nhưng khi xử lý xong những chuyện cần thiết thì đã quá giờ cơm trưa.
Ba giờ chiều Vương Tử Quân đi đến phòng họp rất đúng giờ, khi hắn cầm ly trà đi vào thì chợt nghe Xà Lê Hoa cười chào hỏi: - Bí thư Vương, lần này anh về tham gia lễ tốt nghiệp của con có cảm giác thế nào? Những người như chúng ta cũng chỉ còn ngài có thể dùng thân phận phụ huynh tham gia lễ tốt nghiệp của con em mà thôi.
Vương Tử Quân căn bản mỉm cười với lời nói tràn đầy hâm mộ của Xà Lê Hoa: - Trưởng phòng Xà, chị nói vậy là sai rồi. Theo tôi thì mọi người đều có thể dùng thân phận phụ huynh đi tham gia lễ tốt nghiệp của con em.
Vương Tử Quân nói ra những lời này làm cho cả phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hắn.
- Chẳng lẽ các vị cảm thấy ông bà nội ngoại của tôi không phải là phụ huynh sao? Vương Tử Quân cười ha hả đặt văn kiện của mình lên bàn rồi lớn tiếng nói.
- Ha ha ha, bí thư Vương căn bản là người có tư duy quá nhanh, tôi sao lại quên đi mất nhỉ?
Đúng lúc này nhân viên công tác mở cửa phòng ra, Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy một trước một sau đi vào phòng. Sau khi nghe thấy tiếng cười của mọi người thì Sầm Vật Cương cười nói: - Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Tôi cũng muốn tham gia một chút.
Xà Lê Hoa gần đây rất nịnh bợ Sầm Vật Cương, nàng nhanh chóng nói ra những lời vừa rồi của Vương Tử Quân cho bí thư Sầm. Sầm Vật Cương chợt cười cười nói: - Bí thư Tử Quân nhắc nhở rất đúng, xem ra sau này mọi người nên quan tâm nhiều hơn đến con cháu trong nhà.
Khi nói chuyện thì Sầm Vật Cương đặt văn kiện lên bàn nói: - Mọi người đã dến đông đủ, như vậy bắt đầu họp được rồi.
Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, mọi người vốn đang cười phải lập tức ngồi nghiêm chỉnh trên ghế của mình, gương mặt không chút biểu cảm.
- Nưa năm qua tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh là 8%, căn bản là phát triển tốt, thế nhưng so ra lại giảm đi 1% so với năm vừa rồi...Chỉ ở vị trí thứ tư trong số bốn tỉnh anh em chung quanh... Phương Anh Hồ đọc văn kiện không thể nào biết được đang vui hay buồn, giọng điệu giống như đang đọc văn, không có bất kỳ vấn đề gì.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của Phương Anh Hồ, trong lòng sinh ra cảm xúc. Sầm Vật Cương bây giờ cho ra hội nghị thảo luận về tình hình kinh tế nửa năm qua, tuyệt đối không phải là quyết định đột nhiên, bí thư Sầm cho ra hành động như vậy nhất định là có mục đích của mình.
Nhưng mục đích của Sầm Vật Cương là gì? Không phải là đang tận dụng cơ hội bắt đầu hội nghị để cạn tàu ráo máng với Đường Chấn Huy, xóa sạch khí thế của Đường Chấn Huy sao?
Tuy Đường Chấn Huy không phát huy tác dụng mạnh mẽ ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng vẫn là chủ tịch tỉnh, điều này căn bản chưa từng thay đổi. Nói cách khác nếu như kinh tế của Mật Đông phát triển kém, như vậy trách nhiệm của Đường Chấn Huy là khó tránh khỏi.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà không khỏi nhìn thoang qua Đường Chấn Huy, thấy gương mặt Đường Chấn Huy có vài phần tái nhợt. Đường Chấn Huy đang nâng ly trà uống từng ngụm, chẳng qua tâm tình tuy không thật tốt thế nhưng cũng chẳng quá mức ảm đạm.
Xem ra ý chí chiến đấu của Đường Chấn Huy vẫn còn khá mạnh, như vậy là tốt.
- Thưa các đồng chí, vừa rồi thư ký trưởng đã đọc ra báo cáo phát triển kinh tế nửa năm qua của tỉnh, mọi người có cảm tưởng gì? Tôi nhớ cuối năm ngoái thì tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông xếp hàng đầu trong bốn tỉnh lân cận, nhưng bây giờ lại rơi xuống vị trí cuối cùng, nguyên nhân cũng chỉ vì tình trạng hạn hán và đầu tư quá độ trong tỉnh, thành tích như vậy cũng làm cho tôi cảm thấy đỏ mặt. Sầm Vật Cương nói rồi vỗ mạnh tay lên mặt bàn, bầu không khí nhanh chóng trở nên ngưng trọng.
Đường Chấn Huy nhìn gương mặt hơi tái của Sầm Vật Cương, lão muốn mở miệng thế nhưng lại không thể nói lời nào. Lúc này lão không dám động vào mũi nhọn của Sầm Vật Cương, dù sao thì vị trí của Sầm Vật Cương cũng là quá rõ ràng.
Thưa các đồng chí, tôi cảm thấy rất đau lòng với kết quả này, bây giờ điều chúng ta cần làm, hơn nữa cần làm nhất chính là phải hạ quyết tâm, gắng sức theo đuổi. Sầm Vật Cương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, gương mặt giống như hòa hoãn hơn một chút. Lão nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân.
- Tôi tin tưởng sự gắng sức theo đuổi của các đồng chí, cũng tin tưởng quyết tâm của các đồng chí. Nhưng có một số việc không thể nào chỉ nói miệng, chạy qua chạy lại nói vài lời có lòng tin và quyết tâm là thành công. Tôi đề nghị chúng ta phải cho ra sân khấu một chế độ thưởng phạt phân minh, cho cán bộ có khả năng cơ hội, cho người có thể làm việc, có thể công tác đi ra sân khấu, cho người làm việc không thành công áp lực, chỉ như vậy mới có thể nâng cao một bước trong công tác hiện tại của chúng ta. Sầm Vật Cương nói xong rồi khẽ gõ lên mặt bàn, sau đó lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện nói: - Các vị xem báo cáo thống kê nửa năm qua đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2201: Ngã đau (1)
Chương 2201: Ngã đau (1)