TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2202: Ngã đau (2)

Vương Tử Quân nhớ trước đó đã từng xem qua báo cáo kia, đó là một sắp xếp dựa theo tốc độ tăng trưởng và biên độ tăng trưởng. Trong đó tốc độ phát triển cao nhất là thành phố Linh Long, biên độ tăng trưởng cao nhất là thành phố Rừng Mật, sau đó mới là thành phố Linh Long.

Nhưng lực chú ý của Vương Tử Quân cũng không đặt lên phương diện tốc độ hay biên độ phát triển, chủ yếu là những thành phố phát triển kém nhất, chính là thành phố Kim Hà ở vị trí thấp nhất.

Dù là ở phương diện nào thì thành phố Kim Hà cũng xếp ở cuối cùng, Vương Tử Quân nghĩ đến đó mà không khỏi hiểu được Sầm Vật Cương định làm gì, hắn vô thức nhìn sang Đường Chấn Huy, chợt thấy gương mặt của Đường Chấn Huy tái nhợt.

Khi Vương Tử Quân đang do dự xem có nên lên tiếng hay không thì chợt nghe Sầm Vật Cương nói tiếp:

- Có một vài thành phố có tốc độ phát triển làm cho người ta cảm thấy không hài lòng.

- Bí thư Sầm, địa vực không giống nhau thì tình hình phát triển cũng khó thể nào tương đồng được.

Cố Tắc Viêm vuốt tóc của mình rồi nói.

Cố Tắc Viêm nói những lời này giống như giải thích cho những thành phố phát triển kém, thế nhưng ai ở đây cũng là người mắt sáng như sao, biết Cố Tắc Viêm đang đổ dầu vào lửa. Thậm chí lời nói của Cố Tắc Viêm là lý do để Sầm Vật Cương tiếp tục phát triển đề tài của mình.

"Quả nhiên là phối hợp ăn ý!"

Vương Tử Quân thầm cảm khái một tiếng, lúc này Sầm Vật Cương hừ một tiếng rồi nói:

- Chúng ta cường điệu tìm biện pháp khi gặp phải khó khăn, chứ không phải là tìm lý do khi tụt hậu với các nơi khác. Có một vài thành phố không muốn phát triển, tôi không mong bọn họ có bước phát triển nhảy vọt, thế nhưng ít nhất cũng phải vượt qua mức trung bình của tỉnh. Nhưng đám người kia lại liên tục la ó, không chịu tiến bước, ngược lại còn làm cản trở người khác.

- Phát triển kinh tế rất khó khăn, cũng đừng tìm nguyên nhân khó khăn như thế nào, chủ yếu là phương hướng phát triển của anh ra sao. Khi tôi đến nhận công tác ở tỉnh Mật Đông thì đã từng phát biểu vài lời trong hội nghị toàn thể cán bộ của tỉnh, đó là không thay đổi tư tưởng thì thay người, đối với một số người thì không thể thỏa hiệp được.

Sầm Vật Cương nói đến đây thì cũng không chờ người ta phản ứng, lão trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Uông, anh xem trong tỉnh chúng ta còn vị trí nào để thuyên chuyển công tác của bí thư Mã hay không?

Nói một câu đã cho một bí thư thị ủy ra đi, thế nhưng căn bản không cho đám người Đường Chấn Huy dư âm giải thích. Đây là biểu hiện cực kỳ bá đạo của Sầm Vật Cương, cũng biểu hiện lão đã suy tính rất kỹ càng.

Uông Thanh Minh căn bản có chuẩn bị với sự kiện này, hắn nhìn vào quyển sổ nhỏ trên mặt bàn của mình rồi nói:

- Bí thư, sở văn hóa thể thao du lịch còn thếu một vị bí thư đảng ủy khối cơ quan.

"Bí thư đảng ủy khối cơ quan sở văn hóa thể thao du lịch? Vị trí này có thể nói là cực kỳ thanh nhàn!"

Đường Chấn Huy do dự giây lát, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Bí thư Sầm, Mã Vệ Đông tuy làm việc có chút tỳ vết, thế nhưng tôi cho rằng trực tiếp chuyển dời vị trí của anh ấy có chút không ổn.

Đường Chấn Huy lúc này căn bản đã không nhịn được nữa, Mã Vệ Đông là một trong những vị bí thư thị ủy được lão đề bat lên, nếu như bây giờ lão không nói lời nào, như vậy sẽ là thương tổn không nhỏ với uy tín của chính lão và con đường làm quan của Mã Vệ Đông.

Vương Tử Quân nhớ Tôn Khải từng gửi cho mình một tin nhắn trêu đùa, đó là làm quan có thể thận trọng và vững chắc thăng chức là vì trời mưa có dù che, có tuyến trên nâng đỡ. Trong quan trường có ba điều đáng sợ, một là đi ngủ với quả phụ, bên trên không có người nào; hai là sợ ngủ với phụ nữ có chồng, vì bên trên còn có chồng đang chờ; ba là ngủ với vợ mình, hai bên căn bản là người cùng một nhà. Căn cứ vào những gì Vương Tử Quân hiểu thì những năm qua Mã Vệ Đông công tác thận trọng, làm việc một mình, sở dĩ căn abrn không thể nào thúc đẩy phát triển kinh tế là vì thành phố Kim Hà có cơ sở phát triển quá kém, nếu muốn phát triển bừng bừng trong thời gian ngắn thì thật sự giống như làm khó cho Mã Vệ Đông.

Vương Tử Quân có thể cảm ứng được sự bất đấc dĩ của Đường Chấn Huy, nhưng hắn hiểu rõ Đường Chấn Huy nói ra những lời vừa rồi căn bản không chút tác dụng. Bây giờ không những Sầm Vật Cương có lý lẽ quá lớn, còn có uy thế lớn, trận thế lại quá mạnh, anh cản được sao?

- Chủ tịch Đường, tôi biết rõ anh có chút không đành lòng ở phương diện này, thế nhưng chúng ta công tác lấy đại cục làm trọng, không vì tình cảm tư nhân mà không để ý đến sự phát triển kinh tế của tỉnh, đây chính là hành vi vì lịch sử mà đắc tội với người.

Sầm Vật Cương nói khá trầm thấp nhưng nghiêm túc, chỉ sau hai câu đã chụp mũ lên đầu Đường Chấn Huy.

Khi gương mặt Đường Chấn Huy chợt đỏ hồng thì Sầm Vật Cương kiên định và thong thả giơ bàn tay phải của mình lên nói:

- Ai đồng ý điều chỉnh công tác của đồng chí Mã Vệ Đông thì giơ tay.

Khi Sầm Vật Cương giơ tay lên thì Phương Anh Hồ đã theo sát tiến độ, cũng giơ tay theo. Sau đó là đám người Vi Yến Qui, Cố Tắc Viêm, Uông Thanh Minh, Khang Tắc Chính và Xà Lê Hoa.

Mười hai thường ủy nhưng chỉ sau giây lát đã có bảy người đưa tay lên, điều này đại biểu cho sự việc Mã Vệ Đông rời khỏi vị trí hiện tại là ván đóng thuyền. Đường Chấn Huy nhìn những bàn tay giơ lên bên kia mà không khỏi cảm thấy run lên.

Trước khi mở hội nghị thường ủy thì Đường Chấn Huy cho rằng mình có năng lực so chiêu với Sầm Vật Cương, thế nhưng bây giờ Sầm Vật Cương lại dùng quyền lực tuyệt đối ép cho lão phải ngã xuống đất.

Vương Tử Quân ngồi đối diện với Đường Chấn Huy, hắn có thể thấy được ánh mắt không cam lòng của Đường Chấn Huy. Lúc này hắn không biết an ủi chủ tịch Đường như thế nào, có thể nói mình cũng cũng bị Sầm Vật Cương coi là hàng ngũ cần dùng lực lượng tuyệt đối để đả kích.

Khi Vương Tử Quân cắn chặt môi không nói thì có người giơ tay lên, lần này người giơ tay là chủ tịch mặt trận tổ quốc Tiết Xuyên Cường. Nhưng Tiết Xuyên Cường giơ tay mà có chút do dự.

Khi Vương Tử Quân nhìn đến thì Tiết Xuyên Cường nở nụ cười khổ sở, bộ dạng như muốn Vương Tử Quân tha thứ, vì hắn không thể không làm như vậy.

Vương Tử Quân căn bản có chút không thoải mái với lựa chọn của Tiết Xuyên Cường, nhưng hắn cũng không nói lời nào. Tuy Tiết Xuyên Cường giúp đỡ hắn trong bóng tối, thế nhưng ngoài sáng thì Tiết Xuyên Cường cũng không cho ra chút hứa hẹn nào.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn khẽ ném ánh mắt vui vẻ cho Tiết Xuyên Cường, tỏ vẻ hiểu nổi khó xử của đối phương.

Lúc này không giơ tay chỉ còn lại Vương Tử Quân, Kim Chính Thiện và chính ủy phân khu Tần Điền Cương. Nếu so sánh với bộ dạng do dự của Tiết Xuyên Cường thì Tần Điền Cương can bản là cực kỳ bình tĩnh, ngồi lẳng lặng uống trà trên vị trí của mình.

Vị trí của Tần Điền Cương rất đặc thù, dù có một phiếu nhưng phần lớn là bỏ quyền, không biểu hiện thái độ, mà cũng không ai ép hắn phải tỏ thái độ. Lúc này ánh mắt mọi người rơi lên người Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện.

Trong đó Vương Tử Quân là người bị người ta nhìn vào nhiều nhất, dù sao thì vị trí của hắn càng trọng yếu hơn cả Kim Chính Thiện, có quan hệ thân cận với Đường Chấn Huy. Người đang ngồi đây biết rõ sở dĩ Đường Chấn Huy bây giờ ngóc cao đầu như vậy là đều nhờ vào sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, bây giờ Đường Chấn Huy rơi vào hoàn cảnh khó khăn, để xem ý nghĩ của Vương Tử Quân là thế nào.

Đọc truyện chữ Full