*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Khinh Chu liền gọi lần thứ hai, lần thứ ba...
Giọng nữ cứng nhắc lạnh lùng khiến cho cảm xúc khó lắm mới ổn định được của cậu lại trên đà sụp đổ.
Cuối cùng, khi gọi đến lần thứ bảy, điện thoại nối máy -
"Alo, tiểu Chu hả, con đợi tí..." Âm thanh bên phía Lâm Lung hơi ồn, có tiếng nói chuyện của rất nhiều người, Lâm Khinh Chu nghe thấy tiếng bước chân của cô, xung quanh cũng dần yên tĩnh, "Sao tự dưng lại gọi vậy, có chuyện gì sao, mẹ đang tham dự một salon ở bên ngoài..."
Lâm Khinh Chu hít sâu, đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, Tần Việt là ai?"
"Con nhớ lại -" Hẳn là Lâm Lung muốn hỏi cậu nhớ lại rồi ư, tuy nhiên nói được một nửa chợt phản ứng lại, chữa lời, "Tần Việt nào, mẹ không quen..."
Cho dù cách một đầu dây, Lâm Khinh Chu cũng có thể nghe ra mẹ cậu chột dạ bao nhiêu. Có lẽ cậu có thể lừa gạt bản thân là do mẹ cậu sợ cậu khó chịu, vậy nên không muốn kích thích cậu, là đang bảo vệ cậu, nhưng sự thật thì sao? Lâm Khinh Chu không dám nghĩ.
"Mẹ, hai ngày nay con cứ hay con nằm mơ, trong mơ có một người tên Tần Việt, cả người anh toàn là máu..." Lâm Khinh Chu thăm dò từng bước, "Mẹ, người nói xem Tần Việt phải chăng là một người nào đó trong phần ký ức con quên? Anh ấy và con..."
"Đương nhiên không phải," Lâm Lung không để cậu nói thêm, phủ định thẳng thừng, "Con có những người bạn nào, quen biết ai, mẹ biết hết, không có ai tên Tần Việt. Tiểu Chu à, con đừng nghĩ nhiều, mơ chỉ là mơ, đừng để một giấc mơ chi phối cảm xúc của con, không mẹ sẽ lo lắng."
Lâm Khinh Chu mỉm cười, khẽ nói: "Vậy ạ."
Lâm Lung không nhận ra giọng cậu khác lạ, cũng đang thăm dò cậu: "Không thì con về đi, không phải trước đó giáo sư Kent muốn con ở lại trường sao, mẹ cảm thấy rất tốt, một mình con ở bên ngoài mẹ thật sự không yên tâm..."
Giáo sư Kent chính là thầy hướng dẫn của Lâm Khinh Chu, rất coi trọng cậu, đã nhiều lần muốn giữ cậu lại trường, nhưng Lâm Khinh Chu khéo léo từ chối ý tốt của đối phương.
"Mẹ, con không sao." Tay Lâm Khinh Chu lại bắt đầu run, tâm trí cậu không ngừng hiện lên hình ảnh của Tần Việt ở phòng phẫu thuật, cho dù cậu không tận mắt chứng kiến, song hình ảnh ấy in trong đầu cậu như thật sự diễn ra trước mắt, không sao đuổi đi được, "Bên con có việc, không nói nữa."
Cậu vội vàng cúp điện thoại, giây tiếp theo điện thoại theo tiếng rơi xuống đất.
Áo bệnh nhân phong phanh mướt mồ hôi lạnh, cánh tay chồng chất vết thương lại thêm dấu cào...
"È - è - è -" Một lát sau, điện thoại trên sàn rung lên, Lâm Khinh Chu cụp mắt nhìn, vậy mà lại là tiểu Yểu.
"Alo, anh Lâm, anh đang ở đâu đó? Anh không sao chứ?"
Lâm Khinh Chu kề điện thoại gần tai hơn, cậu biết bây giờ nhất định tiểu Yểu đang ở cạnh Tần Việt, cậu mong nghe thấy một tí âm thanh của đối phương từ trong điện thoại, nhưng không có gì cả, ngược lại là tiếng cười sang sảng của Lâm Thông truyền tới sang sảng.
Lâm Khinh Chu nhắm mắt lại, đè nén tất cả cảm xúc, giả bộ thoải mái nói: "Tôi không sao."
Lúc đi ngang qua phòng bệnh quả nhiên thấy Tần Việt đã tỉnh, ngồi tựa đầu giường, hơi rũ mắt, mà tên ngố Lâm Thông ngồi xổm một bên, huơ tay múa chân nói gì đó. Trông ngốc xít, nhưng rất vui.
Rõ ràng hồi đó là củ cà rốt nhỏ không cao lên nổi, mấy năm nay không biết ăn cái gì mà nhổ giò cao như vậy. Trước đây cậu còn cậy mình cao áp đảo đối phương, bây giờ lại bị đối phương đè bẹp hoàn toàn. Lâm Khinh Chu chợt nghĩ, trong lòng chua xót.
Không biết có phải trùng hợp hay không, vào lúc cậu nhìn Tần Việt, người kia cũng đúng lúc ngước mắt nhìn qua, tầm mắt của hai người bất ngờ chạm nhau, Lâm Khinh Chu không nỡ dời đi, thế mà Tần Việt cũng bất động.
"Anh Tần, anh nhìn gì vậy." Ngay cả Lâm Thông cũng phát hiện, nghiêng đầu nhìn theo của anh, thoáng thấy Lâm Khinh Chu trong hành lang thì cau chặt hai đuôi mày, theo bản năng chắn trước người Tần Việt, vặn vẹo hệt như sâu tơ.
Vốn chỉ muốn nhìn trộm một cái, bây giờ đã lộ toẹt, Lâm Khinh Chu chần chừ giây lát, rồi đẩy thẳng cửa đi vào. Kìm nén tình cảm căng đầy, nhẹ nhàng nói:
"Ông chủ Tần."
Nét mặt Tần Việt không lộ cảm xúc gì, chỉ bình thản gật đầu với cậu, khách sáo nói: "Cậu Lâm, cảm ơn cậu cứu tôi."
Chính thái độ lạnh nhạt này bỗng nhiên kích thích Lâm Khinh Chu, dễ dàng gợi lên tình cảm cậu khổ sở kìm chế trong tim, căng tràn đến mức sắp sửa sục sôi bùng nổ.
Cậu chậm chạp đi đến bên giường, ngồi xuống bên mạn giường dưới mấy ánh nhìn chăm chú, kề sát Tần Việt, nói với giọng như mập mờ, lại chứa phần khiêu khích:
"Ông chủ Tần, đều bảo ơn cứu mạng cần lấy thân báo đáp, không biết ông chủ Tần định cảm ơn tôi thế nào?"
Lời này quá ứa gan, Tần Việt còn chưa lên tiếng, Lâm Thông đã nổi khùng trước: "Cái anh này có liêm sỉ không thế! Thời đại nào rồi, lấy thân báo đáp cục cứt!"
Lâm Khinh Chu coi cậu ta như không tồn tại, chỉ dán mắt nhìn Tần Việt, tầm mắt hai người dính chặt, cuối cùng là Tần Việt chịu thua trước, hớt hải dời đi: "Cậu Lâm nói đùa rồi."
Nhưng Lâm Khinh Chu không chịu thôi, hùng hổ: "Nếu như tôi nói tôi nghiêm túc thì sao? Nếu như tôi cứ muốn ông chủ Tần lấy thân báo đáp thì sao?"
Thật ra cậu biết bây giờ không hợp nói mấy lời này, cũng quá gấp gáp, kí ức mà cậu đánh mất bao năm vừa mới trở về, cậu còn chưa làm rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Nhiều năm trôi qua, cậu đã không còn là thiếu niên lỗ mãng kích động của mười năm trước, trước khi làm gì cũng quen lập kế hoạch, làm đâu chắc đấy, nhưng hiện tại, đối diện với Tần Việt, cậu lại chẳng thể nhịn được.
Cậu đã mất người này một lần, không thể chịu đựng thêm lần thứ hai.
Tần Việt tạm thời không muốn nhận lại cậu cũng không sao, hận cậu, trách cậu cũng không hề gì, nhưng bản thân cậu nhất định phải tỏ rõ thái độ trước.
Cậu muốn Tần Việt.
Người này phải là của cậu.
Mười năm trước là vậy, mười năm sau cũng thế.
Cả đời này phải là của cậu.
Nhưng khiến cậu thất vọng là, lần này vẻ mặt Tần Việt cũng không thay đổi chút gì, nói bằng giọng điệu y hệt khi nãy: "Cậu Lâm, xin đừng đùa như thế."
Dường như đã hạ quyết tâm, bất luận Lâm Khinh Chu nói gì, anh cũng sẽ quy những lời ấy thành "đùa". Không thể coi là thật, không được tính.
Bả vai Lâm Khinh Chu từ từ sụp xuống, tinh thần chống đỡ từ nãy đến giờ bỗng sụp đổ trong phút chốc, ngón tay cậu bấm đệm giường không mấy mềm mại, gân xanh trên ngón tay cái nổi lên lồ lộ.
Ai cũng có thể nhìn ra hiện giờ tâm trạng cậu không tốt. Nhưng rồi cậu nhếch khóe môi, nở một nụ cười với Tần Việt: "Ông chủ Tần, anh không tin cũng không sao, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi muốn theo đuổi anh."
Có thể nói lời này như viên đá gợn lên nghìn lớp sóng, không chỉ Tần Việt thảng thốt ngẩng đầu lên, mà Lâm Thông và tiểu Yểu bên cạnh cũng choáng váng.
Nhất là tiểu Yểu, có một Lâm Thông bám theo ông chủ không dứt cũng thôi, tại sao ngay cả anh Lâm cũng không bình thường?!
Cô hoài nghi mình đã nghe nhầm, hoặc bởi vì quá lo cho ông chủ nên xuất hiện ảo giác: "Anh, anh Lâm?"
Không ngờ Lâm Khinh Chu còn nghiêng đầu cười với cô: "Tiểu Yểu, không ngại sau này tôi thành bà chủ của cô chứ?"
Tiểu Yểu: "..."
Anh nói gì vậy, đây là vấn đề cô ngại hay không ư? Tiểu Yểu sắp điên tới nơi, cô nhìn ông chủ xin giúp đỡ, lại thấy ông chủ nhà mình đang thất thần nhìn mặt chăn, không biết là muốn nhìn chăn nở ra hoa hay gì.
Tiểu Yểu câm nín hơn, căng da đầu nhìn Lâm Khinh Chu cười "khà khà" hai tiếng, định giả ngu cho qua chuyện này.
Lâm Khinh Chu cũng không định gây khó dễ cho cô, nhanh chóng ngoảnh đầu, trong mắt chỉ còn lại một mình ông chủ.
Mà so ra thì Lâm Thông càng tức giận hơn: "Anh mẹ nó anh là ai chứ, coi tôi chết rồi hay gì? Tôi -"
"Lâm Thông, cậu về trước đi." Song lửa giận của cậu ta chưa kịp trút xong, đã bị một câu của Tần Việt chặn lại, cậu ta lập tức ỉu xìu, tủi thân nhìn Tần Việt, "Anh Tần, em...nhưng mà anh ta..."
Tần Việt giơ tay bóp mi tâm, lộ vẻ mệt mỏi: "Tôi thấy hơi mệt, cậu trở về trước đi."
Chú sư tử con phừng phừng lửa giận cụp đuôi ngay tắp lự, sa sút "ò" một tiếng, ngoan ngoãn quay người ra ngoài, lúc đi tới cửa lại cảm thấy không cam tâm, chỉ tên tình địch vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích trên giường: "Vậy còn anh ta?"
Tần Việt nom càng đau đầu hơn: "Cậu Lâm, cậu cũng về đi."
"Cũng được." Lâm Khinh Chu vốn chỉ muốn đuổi thằng nhóc thúi đi mà thôi, bây giờ mục đích đã đạt thành, biết nghe lời đứng dậy, "Vậy anh nghỉ ngơi đi, phòng bệnh của tôi sát bên, có việc cứ gọi tôi bất cứ khi nào."
Còn những cái khác, không vội, cứ từ từ.
Lâm Thông không đợi được nữa, lao vào kéo người ra: "Gọi con khỉ, mẹ nó anh ra cho tôi!"
"Shh --" trên cánh tay Lâm Khinh Chu toàn vết thương, bị kéo như vậy, vô thức rên một tiếng, nhưng bị cậu nén chặt trong họng, không thật sự thốt ra.
Tần Việt cau mày, nhìn chòng chọc cánh tay cậu hồi lâu, cho đến khi hai người ra khỏi phòng bệnh hẳn mới thu tầm mắt về.
"Ông chủ, anh nhìn gì vậy?" Tiểu Yểu tò mò nói, "Chắc không phải là anh Lâm đâu nhỉ?"
"Ngậm miệng. Cô cũng ra luôn đi."
Tiểu Yểu: "...Ò."
Cơ thể Lâm Khinh Chu vốn dĩ không có vấn đề gì, ở bệnh viện quan sát hai hôm là được cho phép xuất viện, tình trạng của Tần Việt tương đối nghiêm trọng, phổi vào nước gây viêm, sốt cũng mãi không hạ, xem chừng phải ở thêm ít nhất một tuần.
Anh thế này không thể không có ai bên cạnh, nên tiểu Yểu định mời điều dưỡng đến chăm sóc, thế nhưng Lâm Khinh Chu không đồng ý.
"Không cần điều dưỡng, tôi ở lại chăm sóc là được, tôi sợ điều dưỡng lo liệu không chu đáo."
Trước đây Tần Việt bị thương, sinh bệnh được người khác chăm lo là do cậu vắng mặt, không còn cách nào khác, bây giờ đã có cậu ở đây, nếu như còn để người khác chăm giúp bạn trai mình, vậy cậu khỏi sống làm gì.
Phải, bạn trai.
Lâm Khinh Chu đã ngầm dán cái mác này lên người Tần Việt, mười năm trước họ cũng chưa nói chia tay, Tần Việt chính là bạn trai của cậu. Xưng hô này không có vấn đề.
Nhưng tiểu Yểu không rõ quan hệ của hai người, ở trong mắt cô Lâm Khinh Chu là khách, còn là ân nhân cứu mạng ông chủ mình, nếu để Lâm Khinh Chu chăm sóc bệnh nhân vậy thì mặt dày quá.
"Anh Lâm, chúng em đã gây phiền phức nhiều rồi, không thể làm phiền anh thêm...hơn nữa, tình huống của ông chủ đặc biệt, anh Lâm anh chưa từng chăm sóc bệnh nhân thế này, không có kinh nghiệm, vẫn nên giao cho người chuyên môn thì tốt hơn."
Lúc hai người nói chuyện ở trên hành lang ngoài phòng bệnh, xuyên qua cánh cửa nửa mở có thể nhìn thấy Tần Việt dựa trên đầu trên lật một cuốn sách, trên mặt không có biểu cảm gì, rất an tĩnh. Hàng mi dài quét lên gương mặt theo từng cái chớp mắt, xinh đẹp tựa như bươm bướm vỗ cánh trong ngày hè.
Cõi lòng Lâm Khinh Chu bỗng mềm nhũn.
Thật ra tiểu Yểu nói không phải không có lý, quả thật cậu mù tịt trên phương diện này, dựa vào thái độ của Tần Việt với cậu hiện tại, quá nửa là cậu làm đâu cũng khiến anh không thoải mái, chỉ là nhịn không nói thôi. Đó không phải chăm sóc mà là thêm phiền.
Lâm Khinh Chu nhịn cảm giác khó chịu và miễn cưỡng trong lòng thuyết phục bản thân, không mấy tình nguyện gật đầu: "Ừm, vậy cứ mời đi."
Sau đó theo tiểu Yểu về homestay.