*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi ấy đúng lúc điều dưỡng đang mát-xa chân cho Tần Việt, cậu bèn đứng cạnh nhìn, thỉnh thoảng làm theo vài động tác, mặt rất nghiêm túc.
Điều dưỡng là một bác gái chừng năm mươi tuổi, thấy cậu như thế thì buồn cười, chủ động bắt chuyện với cậu: "Cậu em, cậu với cậu Tần là hai anh em à?"
Tay Lâm Khinh Chu vẫn còn đang nắm lấy không khí, nghe vậy ngớ người, sau đó nói: "Dạ, phải."
Cậu không dám nhìn vẻ mặt của Tần Việt, song cảm thấy ánh mắt của đối phương hình như lia qua mặt mình, không biết có phải ảo giác không.
Bác gái đã đổi bên, cười nói: "Muốn học phải không?"
"Vâng." Ban nãy ở homestay thật ra cậu đã tìm vài video học, quá trình khá chi tiết, nhưng cụ thể cỡ nào cũng không bằng nhìn mặt đối mặt thế này. Có điều cậu không chắc như vậy có tính là "học lỏm" hay chăng, đỏ mặt xin lỗi, "Xin lỗi ạ."
"Xin lỗi cái gì?" Bác gái bị cậu làm cho sửng sốt, phản ứng mấy giây mới hiểu, càng vui hơn, "Có gì phải xin lỗi, đứa trẻ này dễ trêu quá."
Một đại nam nhân gần ba mươi tuổi đầu như Lâm Khinh Chu, bị gọi là đứa trẻ, mặt cũng sắp cháy rụi, lúng túng không biết nói gì, mất tự nhiên ngó láo liên, vừa ngó đã bị cậu tóm được Tần Việt đang nhìn lén. - Tần Việt đang trộm nhìn cậu.
Nhưng cậu vừa nhìn sang, người kia đã vội vàng thu tầm mắt, chuyển qua trừng trần nhà.
Lâm Khinh Chu: "..."
Lâm Khinh Chu không thể hình dung tâm trạng hiện giờ của mình là gì, cậu cực kỳ đau lòng, cũng mềm lòng quá thể.
Bọn họ vốn dĩ là hai người gần gũi nhất, có thể nắm tay, ôm ấp, hôn môi, làm nhiều chuyện khăng khít hơn nữa, nhưng giờ đây anh cậu đến nhìn cậu một cái cũng không dám quang minh chính đại, sợ bị cậu tóm đuôi.
"Tình huống giống như anh cậu, người trong nhà quả thật cần biết ít kiến thức điều dưỡng, nào, cậu em, cậu đặt hai tay lên chân anh cậu, để tôi dạy một chút."
Lâm Khinh Chu nhìn Tần Việt, trái cổ người kia lăn một cái rất nhẹ, chóp tai cũng phiếm hồng.
Bác gái không nhìn ra sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người, thấy Lâm Khinh Chu im re, ra dấu với Lâm Khinh Chu, giục: "Đừng ngại chứ, lại đây."
Lâm Khinh Chu rất muốn học, mím môi đi tới. Chiếu theo động tác của bác gái, phủ hai tay lên bắp đùi của anh cậu.
Bởi vì thời gian dài không cử động được, cho dù mỗi ngày kiên trì xoa bóp, bắp thịt trên chân Tần Việt cũng không tránh khỏi việc xuất hiện tình trạng nhão, sờ lên mềm hơn người bình thường.
Dù Lâm Khinh Chu đã chuẩn bị tâm lý, song giây phút chạm vào, vẫn không có tiền đồ mà đỏ vành mắt.
"Chàng trai trẻ cậu phải nhớ nè, trước khi mát-xa phải dùng phấn rôm bôi chân cho anh cậu, sau đó bắt đầu từ chỗ này," Đôi tay của bác gái di chuyển đến ngón chân của Tần Việt, bấm mấy cái với lực vừa phải, "Nhất định phải theo trình tự ngón chân, gang bàn chân, mu bàn, cẳng chân, bắp chân này."
"Dạ."
"Còn nữa, lúc bấm phải phối hợp vận động các khớp, như vậy có thể tránh cho khớp xuất hiện vấn đề, mỗi ngày bấm thế này một đến hai lần, mỗi lần khoảng nửa tiếng, vậy là được."
"Được, cảm ơn cô." Lâm Khinh Chu sợ mình không nhớ hết, đã lấy điện thoại ghi vào ghi nhớ, "Còn gì khác cần chú ý không ạ?"
"Để tôi nghĩ xem...còn có..."
Hai người một người nói, một người ghi, bác gái còn thường xuyên túm tay Lâm Khinh Chu đặt lên chân Tần Việt, để cậu cảm nhận, Lâm Khinh Chu học rất nghiêm túc, cả quá trình nhíu chặt đầu mày. Nhưng Tần Việt lại cảm nhận được sự xấu hổ mà lâu nay chưa có.
Ngồi xe lăn đã mười năm, thật ra anh đã quen với cuộc sống thế này, mấy năm đầu chuyện xấu hổ hơn thế này gấp trăm lần cũng trải qua không ít, anh đã không còn bận tâm đến.
Nhưng bây giờ, bởi vì tay của Lâm Khinh Chu đặt trên chân anh, chạm vào những bắp thịt xấu xí, tuy đã nhìn rõ hiện thực anh là một người tàn phế, song lại chợt thấy khó lòng chịu nổi.
Đến nỗi đôi chân đã sớm không còn cảm giác bao nhiêu của anh lại nóng đến lạ dưới lòng bàn tay của Lâm Khinh Chu, anh thấy mình như con cá bị mắc trên lửa nướng, mỗi phút mỗi giây đều giày vò. Chỉ có thể nhắm mắt, ép mình không nghĩ, không nhìn.
Dần dà, anh bắt đầu nghĩ đến những thứ khác, ví dụ như thái độ của Lâm Khinh Chu dành cho anh. Trước khi anh rơi xuống nước, Lâm Khinh Chu đã tỏ ra có ý với anh, nhưng khi ấy là kiềm chế, là thăm dò, chỉ cần anh hơi cứng rắn, người kia sẽ nhanh nhạy lùi về sau một chút, để mối quan hệ của hai người trở về khoảng cách an toàn.
Lâm Khinh Chu khi đó có thể có hơi rung động với anh, nhưng không đến độ không phải anh thì không được.
Nhưng từ sau khi rơi xuống nước tỉnh lại, ánh mắt Lâm Khinh Chu nhìn anh như trở nên khác trước, còn dùng một phát bóng thẳng suýt nện anh đơ ra.
Giống như cậu thiếu niên không sợ trời không sợ đất mười mấy năm trước, nhiệt huyết, bộc trực, dũng cảm xen lẫn chút cục cằn.
Nhưng vì sao chứ, là nguyên nhân gì khiến Lâm Khinh Chu đột ngột thay đổi thái độ?
Tần Việt không nghĩ ra. Mà đôi bàn tay kia đã nắn từ mu bàn chân đến cẳng chân, mang theo nhiệt độ nóng rực liếm láp da thịt anh, Tần Việt như bị phỏng, không nhịn được rụt người, cổ họng khô rát, căng chặt.
Trong vụ tai nạn xe năm đó anh bị thương khớp hông và xương sống, mấy năm trừ đau ra, hai chân gần như không còn cảm giác khác, nhưng kì diệu là, bây giờ anh lại có thể nhận ra bàn tay đáp trên chân mình đang ấn nơi nào.
So với trước đây, lòng bàn tay kia có vẻ lớn hơn một chút, không biết có còn bị anh nắm trọn trong tay được hay không.
Anh nghe thấy Lâm Khinh Chu hỏi điều dưỡng: "Cháu làm thế này có phải mạnh quá rồi không, anh cháu sẽ đau chứ?"
Tiếp đó là giọng của điều dưỡng: "Không đâu, vả lại thế này cũng không mạnh, như không ăn cơm vậy đó, tôi nói này chàng trai, anh cậu không có làm bằng đậu phụ, chạm không hỏng đâu, cậu cứ yên tâm mạnh dạn bóp đi, không sao đâu, cậu không dùng lực thế này cũng không tốt, mát-xa không có hiệu quả..."
Chẳng biết phải ảo giác hay không, sau khi bác gái điều dưỡng nói xong, Tần Việt cảm thấy phần cẳng chân hơi nhói nhẹ. Giống như Lâm Khinh Chu đã thêm lực thật, mà anh cũng cảm nhận được thật.
"Có điều tôi nói thật, chàng trai trẻ, còn có cậu Tần nữa, hai cậu đừng thấy khó chịu, tôi làm nghề này đã mười mấy năm, bệnh nhân có tình trạng như cậu Tần tôi tiếp xúc cũng không ít, tôi dám khẳng định cậu là người duy trì tốt nhất trong những người ấy. Bây giờ y học phát triển như vậy, nói không chừng một ngày nào đó chân của cậu sẽ chữa khỏi được, vậy nên là, nhất định không được bỏ cuộc."
Tần Việt không mở mắt, chỉ là vài giọt nước mắt lăn xuống. Lâm Khinh Chu thì bỗng dừng động tác, trầm ngâm nhìn Tần Việt.
"Dạ, cảm ơn cô, chúng cháu chắc chắn sẽ không bỏ cuộc."
Sau đó bác gái nói thêm vài câu khích lệ, Tần Việt căn bản không để trong lòng. Căn phẫu thuật của anh năm đó là làm ở bệnh viện này, khi ấy trên đảo phát triển thua xa hiện tại, tài nguyên điều trị cũng không theo kịp, sau cuộc phẫu thuật đầu tiên anh hôn mê ba ngày, giữa chừng tình huống chuyển biến xấu mấy lần, suýt đến bước cắt bỏ.
Về sau Lâm Lung đã mời mấy chuyên gia từ bên ngoài cho anh, làm phẫu thuật hai lần, tình hình mới dần ổn định lại.
Sau khi phẫu thuật, một chuyên gia trong đó nói với anh rằng: "Cậu bé, tình huống của cháu không thể coi tệ nhất, kiên trì rèn luyện với xoa bóp, nếu phối hợp thêm phẫu thuật không phải không có khả năng hồi phục."
Chính vì câu nói này, Tần Việt cắn răng kiên trì, biết rõ hi vọng mong manh, cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng một năm trôi qua, hai năm trôi qua... chân của anh vẫn như thế. Dần dà, Tần Việt cũng chấp nhận hiện thực, không nghĩ đến mấy thứ này nữa.
Anh cảm thấy mình hiện giờ cũng khá tốt, có thể yên ổn trải qua nốt phần đời còn lại trên đảo San Hô.
Nhưng Lâm Khinh Chu đột nhiên trở về, giống như hòn đá nhỏ rơi vào hồ nước lặng, gợi lên từng lớp sóng lăn tăn, đảo loạn cõi lòng anh một lần nữa.
"Được rồi, hôm nay ấn cũng kha khá rồi, có phải lúc nãy cậu đem canh gà tới không, không thì cho cậu Tần uống đi, một hồi nguội mất."
"Đúng! Tí thì quên!" Lâm Khinh Chu cười ngượng, sau đó nói với Tần Việt, "Ông chủ Tần, uống canh không?"
"Chậc, sao lại kêu ông chủ Tần?" Bác gái điều dưỡng khó hiểu.
"Thì... Anh cháu mở homestay, đây coi như là một biệt danh."
Bác gái vô cùng vẻ vui: "Hai anh em các cậu hài hước thật đấy."
Tần Việt: "..."
"Ông chủ Tần, uống canh thôi, gà mái già mấy năm đó, còn bỏ nấm tươi, tiểu Yểu hầm cả chiều, tôi lén nếm thử rồi, ngon lắm, nể mặt uống chút đi mà?"
Tần Việt: "..."
Lâm Khinh Chu đi tới đầu giường, ngồi xổm xuống, kề bên tai anh nói nhỏ: "Ông chủ Tần, đừng giả ngủ nữa, không là tôi hôn anh đó."
Tần Việt: "..."
Người này có thể làm loại chuyện này thật không chừng. Vốn Tần Việt cũng không muốn giả ngủ, nghe vậy mở bừng mắt, nhưng bất thình lình va vào đôi mắt thân thuộc, mắt hạnh tròn xoe, con ngươi nhạt màu, lúc nhìn anh trong mắt như lóe lên ánh sáng -
"Ông chủ Tần..." Cậu tiếc nuối "chậc", "Nếu anh mở mắt chậm hai giây là được rồi, tiếc quá..."
Tần Việt biết cậu đang tiếc điều gì. Trái tim bỗng thắt chặt.
Mà vào lúc này Lâm Khinh Chu rút khoảng cách giữa hai người lại, làm bộ làm tịch cười nói: "Anh, em đỡ anh dậy."