TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4177 NẾU KHÔNG PHẢI VÌ THANH KIẾM ĐÓ.

Quả nhiên.

Tuy rằng thoạt nhìn Đường Lạc Âm tràn đầy sinh lực nhưng trên thực tế đã là đèn cạn dầu!

Giống như ao cạn nước, cây chết bệnh!

Tuổi thọ còn lại của cô không vượt quá một tháng!

“Hơn nữa tôi bẩm sinh đã thiếu một hồn một phách, nghe nói người như vậy sau khi chết không thể xuống Minh giới!”

“Tôi từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mẹ mình, bèn muốn trước khi chết có thể tới Minh Giới một chuyến, có lẽ có thể tìm thấy linh hồn của họ để gặp mặt một lần”, giọng nói của Đường Lạc Âm vang lên nhẹ bẫng!

Nhưng khi lọt vào tai Diệp Bắc Minh lại giống như một cú đánh thẳng vào đầu!

Anh nhớ lại những gian nan mình gặp phải trên con đường tìm kiếm cha mẹ mình!

Vừa rồi bản thân còn buông ra những lời lẽ như vậy với Đường Lạc Âm khiến thâm tâm anh có chút khó chịu!

Hai mắt Dạ Huyền ửng đỏ.

Diệp Thanh Lam vươn tay lau đi khóe mắt, nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Minh Nhi à, những lời con nói vừa rồi vẫn còn chưa xin lỗi cô Đường đâu!”

Diệp Bắc Minh chân thành mở lời: “Cô Đường, xin lỗi cô, tôi thực không ngờ…”

Đường Lạc Âm tinh nghịch lè lưỡi cười: “Được rồi, tôi không trách anh đâu”.

“Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, tôi không hề nghĩ bản thân mình gặp bất hạnh hay gì cả, vả lại, tôi cũng rất hạnh phúc”.

“Nếu trước khi chết có thể gặp mặt cha mẹ một lần thì tốt rồi…”

Thái độ lạc quan của cô khiến Diệp Bắc Minh cảm thấy rất áy náy!

Trong lòng anh thét gào một tiếng: “Tiểu tháp, tôi thật là đáng chết mà!”

Diệp Thanh Lam nói: “Minh Nhi à, nếu con nhất quyết muốn đến đài luân hồi, vậy thì đưa cô Đường đây theo cùng đi!”

“Nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải đảm bảo an toàn cho cô ấy!”

Diệp Bắc Minh trịnh trọng gật đầu: “Con biết rồi thưa mẹ”.

“Mọi người bị thương cứ trở về Thần Giới trước rồi lại nói, nơi đó trước mắt vẫn an toàn hơn đại lục Hỗn Độn!”

……

Sau khi Hà Tinh Hà lao ra hỏi hang liền dùng tốc độ nhanh nhất mang Hà Đức Bản rời khỏi U Minh Giới.

Mãi đến khi trở về nhà họ Hà, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!

Trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào chẳng hay!

Trái tim cũng đang đập liên hồi, cho đến hiện tại vẫn chưa thả chậm nhịp độ!

“Hộc... hộc... hộc...”

Hà Tinh Hà thở hổn hển từng ngụm, cả cơ thể hắn khẽ run rẩy, thậm chí còn không kịp chữa trị cho Hà Đức Bản, người có phần thân dưới đã biến mất!

"Lần này thật sự quá nguy hiểm! Vậy là thất bại rồi!”

“Tên nhãi đó rốt cuộc có lai lịch gì? Thanh kiếm đó vậy mà còn khủng bố hơn cả Thủy Tổ Ma Đao!”, Hà Tinh Hà rút ra nửa thanh Thủy Tổ Ma Đao nứt vụn còn lại mà đau thấu ruột gan!

Nếu không phải vì thanh kiếm đó.

Thủy Tổ Ma Đao tuyệt đối sẽ không bao giờ bị đánh gãy!

Đọc truyện chữ Full