TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính
Chương 108: C108: Mạt thế cầu sinh 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Dừng tay hết đi!"

Tuy Không Thanh mới là người kiềm không được động thủ trước, nhưng Địch Phi Bạch cũng biết chuyện này không thể trách Không Thanh, nếu không phải do Triệu An Bình không quản được miệng thối kia của gã, người tốt tính như Không Thanh cũng không đến mức vừa ra tay đã là sát chiêu không lưu tình.

Trước đó, Địch Phi Bạch cũng từng nghe không ít lời đồn Triệu An Bình háo sắc, còn biết gã ta nam nữ không kỵ, cực kì thích dị năng giả hệ thủy diện mạo xinh đẹp, chỉ tính những tình nhân Triệu An Bình từng chính miệng thừa nhận đã có mười mấy hai mươi người, nếu tính thêm mấy người bạn giường từng quan hệ thân mật, nhân số còn nhiều hơn nữa, đếm sơ cũng được dư sức lập hai đội bóng đá.

Loại chuyện dị năng giả mạnh mẽ bao dưỡng tình nhân trong căn cứ này Địch Phi Bạch dù muốn quản cũng không thể xuống tay.

Triệu An Bình lớn lên không xấu, thực lực lại mạnh, không biết có biết bao nhiêu người thường và dị năng giả muốn ôm đùi gã ta, mượn cơ hội leo lên đại thụ này để được che chở, trong đó, dị năng giả hệ thủy vì thực lực tự thân quá yếu, hoặc chịu không nổi áp lực sinh tồn quá lớn sau khi mạt thế ập tới, chủ động bán mình cầu vinh, hoặc là không chịu đựng nổi Triệu An Bình vừa đe dọa vừa dụ dỗ, rang nhịn trở thành bạn giường Triệu An Bình.

Tóm lại, bên người Triệu An Bình đã nuôi vài dị năng giả hệ thủy, có nam có nữ, đều là mỹ nhân, bởi vì những người này đều cam tâm tình nguyện ở bên Triệu An Bình, Địch Phi Bạch cùng lắm chỉ âm thầm phỉ nhổ vấn đề tác phong sinh hoạt của Triệu An Bình một chút, cũng không thể đứng trên đỉnh đạo đức trách móc Triệu An Bình thêm.

Nhưng Địch Phi Bạch nghĩ trăm triệu lần cũng không ngờ tới, Triệu An Bình thế mà nổi lên sắc tâm với Cố Không Thanh, đang vội đi tìm chết à?

Thực lực Cố Không Thanh mạnh mẽ nhường nào, Địch Phi Bạch tuy chưa từng tự mình lĩnh giáo qua, nhưng từ việc Cố Không Thanh không tốn chút sức nào đã có thể ấn dị năng giả hệ hỏa cấp hai là Hạo Tử xuống đất đánh, thực lực Cố Không Thanh hẳn còn mạnh hơn cả em song sinh Cố Phi Bồng của cậu ta, Triệu An Bình đến Cố Phi Bồng còn đánh không lại, còn muốn chiếm tiện nghi trên người Cố Không Thanh, sợ không phải chỉ là sắc làm lu mờ lí trí, mà là hoàn toàn mất trí.

Phân tích xong chênh lệch thực lực giữa Cố Không Thanh và Triệu An Bình, Địch Phi Bạch càng luống cuống, anh không phải sợ Cố Không Thanh sẽ ăn mệt gì trên tay Triệu An Bình, mà là lo Cố Không Thanh dưới cơn tức giận lấy luôn cái mạng nhỏ của Triệu An Bình, vậy thì phiền rôi.

Triệu An Bình cho dù không phải là cái thứ gì tốt, nhưng gã ta là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, là một trong ba người phụ trách của căn cứ Thần Hi Cơ, đồng thời cũng là một trong những người sức chiến đấu mạnh nhất của căn cứ Thần Hi Cơ gần đây, mặc kệ là xét từ phương diện nào, căn cứ Thần Hi Cơ đều không thể mất đi Triệu An Bình.

"Dừng tay! Mọi người đừng đánh nữa!"

Tiếng Địch Phi Bạch hô mạnh mẽ, khí thế như sấm, đáng tiếc, dù là Triệu An Bình hay là Không Thanh, hai người lúc này đã động tay, cũng chẳng định ngoan ngoãn nghe anh ta khuyên bảo.

Không Thanh giương tay, một con rồng băng hung ác dữ tợn, uy phong lẫm liệt dần ngưng tụ sau lưng cậu, thân rồng mắt rồng vuốt rồng vảy rồng không gì không đủ, nhìn qua sinh động như thật, dưới ánh nắng mặt trời vảy rồng lóe vệt trắng, rất chấn động nhân tâm.

Ngay cả Địch Phi Bạch cũng ngây người tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.


Lúc trước anh ta chỉ biết Không Thanh là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, thực lực hẳn là rất mạnh, nhưng anh nằm mơ cũng không ngờ tới, Không Thanh có thể điều khiển dị năng hệ thủy đến mức kinh người như vậy, đây là thực lực của dị năng giả hệ thủy cấp bốn sao?

"Lôi cái thứ hoa hòe loè loẹt đó ra thì được cái gì? Thực lực ra sao, so bằng đao thật kiếm thật mới biết được."

Triệu An Bình cũng rất khiếp sợ, nhưng đã ngay lúc khai chiến, thua người không thua trận, Triệu An Bình dù có cứng đầu cứng cổ cũng không thể để đối thủ nhìn ra khí thế gã yếu đi.

Chỉ thấy đôi tay Triệu An Bình nắm tay, hô lớn một tiếng, sắc mặt trở nên càng ngày càng đỏ, trên người cũng tỏa ra không ít khói trắng nhàn nhạt, theo sau đó, Triệu An Bình như bị đốt cháy, cả người bùng cháy từ trong ra ngoài, trên người còn thường xuyên mà nảy ra từng ngọn lửa nhỏ đỏ sậm, làm người không dám tới gần.

"Dù cho dị năng giả hệ thủy cấp bốn như mày có thể ngưng kết nước thành băng thì làm sao? Tao là dị năng giả hệ hỏa, nhiệt độ cơ thể bên ngoài của tao giờ đã cao đến 600 độ C, chỉ cần con rồng băng của mày dám tới đây, tao có thể đốt nó thành một vũng nước, sau đó tao sẽ cho cái vũng nước đó bốc hơi luôn."

Triệu An Bình phô trương thanh thế, có thể lừa được phần lớn người xem chung quanh, nhưng lừa không được Không Thanh.

Không Thanh dường như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu Triệu An Bình ngoài mạnh trong yếu, cũng không vô nghĩa cùng gã, điều khiển rồng băng đang lượn quanh không trung, hung hăng nhào tới Triệu An Bình.

Băng lửa tranh đấu, chạm vào là nổ ngay.

Tất cả mọi người ngừng hô hấp, lo lắng đề phòng chú ý tình hình chiến đấu.

Một dị năng giả hệ thủy cấp bốn so đấu cùng một dị năng giả hệ hỏa cấp ba, cũng không phải tùy tiện ai cũng xem được, nhóm quần chúng vây xem bên cạnh xem như thoát vận cứt chó mới có cơ hội mở rộng tầm mắt, nhìn thấy hai đại cao thủ ganh đua cao thấp.

Hôm nay xem trò hay này, sau này khoác lác cũng có chút cảm giác tư bản(*).

*Ý chắc là bảo mấy ông tư bản cũng hay nổ.

Đúng lúc này, không ai chú ý tới phía bên kia, một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn đĩnh bạt đột nhiên vọt tới, nhắm chuẩn thời cơ, hung hăng đá vào sườn Triệu An Bình một phát, đá thẳng Triệu An Bình bay ra ngoài, đập ra một lỗ lớn trên mặt đất.

Bởi vì không biết người đột nhiên nhảy vào này là địch hay bạn, Không Thanh không dám thả lỏng cảnh giác, mà chỉ tạm thời dừng công kích, giơ tay triệu hồi rồng băng bay quanh sau lưng mình, đề phòng bằng toàn bộ tinh thần.


Người đàn ông trẻ tuổi có lẽ cũng không có ác ý với Không Thanh, sau khi đá bay Triệu An Bình, đứng thẳng người bên đường, không tiếp tục công kích Không Thanh.

"Hoắc thiếu, cậu cuối cùng cũng tới." Nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi, Địch Phi Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi từ đáy lòng.

"Đội trưởng Địch."

Người nam trẻ tuổi kia gật đầu, dù có chào hỏi Địch Phi Bạch cũng không có ý định dò hỏi Địch Phi Bạch tình huống.

Địch Phi Bạch sớm đã thành quen dáng vẻ này của người kia, cũng không tức giận, nhíu mày, hỏi dò: "Đội trưởng Triệu sẽ không có việc gì chứ?"

Người đàn ông trẻ tuổi kia không trả lời, quay đầu nhìn về phía Triệu An Bình, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Triệu An Bình xoa đầu, lảo đảo lắc lư bò ra khỏi hố, hùng hổ buông lời hung ác nói: "Hoắc Đình Ân, lại là thằng nhãi mày tới phá chuyện tốt của tao, một ngày nào đó tao nhất định phải xử lý mày, vứt ra ngoài mày ra ngoài đút tang thi."

Hoắc Đình Ân nghe vậy, sắc mặt cũng không đổi, vẫn giữ khuôn mặt Poker không có biểu cảm như cũ, nghiêm túc nói: "Đội trưởng Triệu, anh thân là một trong ba người phụ trách của Thần Hi Cơ, sẽ không quên quy tắc không cho phép dị năng giả tùy tiện so đấu trong căn cứ chứ?"

"Đây là lý do mày không thèm hỏi xanh đỏ đen trắng đã chọn công kích tao đấy à?"

Nếu không phải Triệu An Bình chắc chắn Hoắc Đình Ân là một thằng đầu sốc không ham sắc, gã ta đã phải hoài nghi người này có phải bị thằng mặt trắng đối diện mê hoặc rồi hay không, cho nên mới không khách khí với gã như vậy.

"Khách mới đến, không rõ quy củ căn cứ chúng ta cho lắm, người không biết không có tội, nhưng đội trưởng Triệu anh thì khác."

"Hoắc Đình Ân, mày con mẹ nó......"

Triệu An Bình nhịn không được muốn chửi người, nhưng ngay trước khi lời thô tục sắp buột miệng thốt ra, nhẫn nhục nhịn xuống toàn bộ lời thoá mạ mười tám đời tổ tông Hoắc Đình Ân.


Gã hiện tại vẫn không phải là đối thủ thằng nhãi Hoắc Đình Ân này, vẫn không nên trêu con chó điên này.

"Được thôi, nể mặt thằng nhãi mày từng cứu tao một mạng, tao cho mày mặt mũi, hôm nay cứ tính vậy đi, thằng mặt trắng, hôm nay coi như mày gặp may mắn, lần sau nếu tao thấy mày bên ngoài Thần Hi Cơ, tao sẽ lại thu thập mày." Nói xong lời tàn nhẫn, Triệu An Bình dẫn theo đám chó săn của gã rời đi, trước khi đi còn bày biểu cảm "Thật là quá đáng tiếc" nhìn Không Thanh từ trên xuống dưới, làm Không Thanh nổi trận lôi đình.

Không Thanh không muốn cứ buông tha Triệu An Bình như vậy, đang muốn động thủ, Hoắc Đình Ân như đã nhận ra cậu tức giận, đột nhiên quay đầu nhìn tới.

Không Thanh cũng không thèm để ý, tiếp tục động thủ.

Hoắc Đình Ân thấy thế, mày nhăn lại một cục, không chút nghĩ ngợi đã xoay người về phía Không Thanh, nhưng không giống lúc vừa rồi không chút khách khí ra tay với Triệu An Bình, Hoắc Đình Ân gương mặt xinh đẹp này của Không Thanh, thật sự không đành lòng ra tay tàn nhẫn.

Do dự một lát, Hoắc Đình Ân cũng không nghĩ ra cách gì tốt, chỉ có thể căng da đầu nhào tới, một tay ôm Không Thanh vào trong ngực, luống cuống tay chân ngăn lại động tác của Không Thanh, giọng điệu khô khan nhắc lại: "Trong căn cứ không cho phép dị năng giả tùy tiên so đấu."

"Buông em ra, nếu không em đánh cả anh."

Hoắc Đình Ân nghe vậy, nghiêm túc lắc đầu, không những có buông tay, ngược lại càng dùng sức mà ôm Không Thanh chặt hơn.

Tuy đây là lần đầu tiên Không Thanh và Hoắc Đình Ân gặp nhau, nhưng Không Thanh vẫn nhờ vào trực giác nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhận ra Hoắc Đình Ân chính là người yêu đã làm bạn với cậu qua ba thế giới nhỏ.

Tới thế giới nhỏ này vất vả lắm mới gặp được nhau, Hoắc Đình Ân không những không giúp mình đối phó thằng lưu manh chiếm tiện nghi mình, còn hướng khuỷu tay ra ngoài, không cho mình thay bản thân lấy lại công đạo, Không Thanh càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng bực mình, liên quan, cũng không cho Hoắc Đình Ân sắc mặt tốt.

"Cảnh cáo anh một lần cuối, nhanh tay buông em ra, nếu không, đừng trách em không khách khí với anh."

Hoắc Đình Ân vẫn không buông tay, chỉ cúi đầu, nhìn nhìn chằm chằm Không Thanh trong lồng ngực không chớp mắt, ánh mắt hoang mang, biểu tình kỳ lạ.

Không Thanh không có tinh lực đi nghiên cứu tâm tình phức tạp của Hoắc Đình Ân, động ngón tay, một băng đao nhỏ xuất hiện trong tay cậu, sau đó, thừa dịp Hoắc Đình Ân thất thần, Không Thanh nhắm chuẩn thời cơ, trực tiếp kề gần cổ Hoắc Đình Ân.

Một dao này nếu đâm trúng động mạch chủ, có là thần tiên đại la tới cũng hết cứu.

Hoắc Đình Ân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vừa thấy Không Thanh ra tay đã biết chiêu này lợi hại, nhanh chóng giơ tay ngăn cản, nhưng y xem nhẹ lực sát thương dao băng này của Không Thanh, khi tay vừa tiếp xúc với dao băng, toàn bộ tay đã bị đông cứng, hoàn toàn không có tri giác.

Rơi vào đường cùng, Hoắc Đình Ân cũng chỉ có thể dùng tới dị năng.


Ánh sáng xanh tách tách xuất hiện giữa bàn tay Hoắc Đình Ân, ngay cả trên dao băng bị Hoắc Đình Ân ngăn trở cũng xuất hiện ánh sáng xanh lam li ti, không bao lâu, dao băng đã hóa thành hơi nước, hoàn toàn tiêu tan trong không khí.

Khi Hoắc Đình Ân ra tay, Không Thanh cũng thăm dò rõ ràng thực lực Hoắc Đình Ân.

"Dị năng giả hệ lôi cấp ba."

"Chê cười rồi."

Hoắc Đình Ân có hơi đắc ý, vừa định cười với Không Thanh một cái, tranh thủ để lại một ấn tượng tốt cho dị năng giả hệ thủy như nai con chạy loạn vào lần đầu gặp mặt đã gắp luôn lòng y, ai mà ngờ, giây tiếp theo, rồng băng vẫn luôn lượn quanh phía sau Không Thanh đã rít gào nhào tới.

Hoắc Đình Ân muốn ứng đối công kích từ rồng nước, lại sợ không cẩn thận làm Không Thanh bị thương, rơi vào đường cùng, chỉ có thể buông lỏng cánh tay vẫn luôn ôm Không Thanh.

Nhân cơ hội này, Không Thanh cuối cùng có thể thoát thân, tiếp tục điều khiển rồng băng hùng hổ nhào vào Hoắc Đình Ân.

Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy rồng băng long uy phong lẫm lẫm mở miệng to như bồn máu, trực tiếp nuốt Hoắc Đình Ân vào bụng.

Dường như chỉ trong nháy mắt, rồng băng đã biến mất không thấy.

Trên đất trống, chỉ để lại Hoắc Đình Ân bị đông thành cục băng khắc hình người.

Địch Phi Bạch thấy thế, cả người sắp không ổn.

Khi Hoắc Đình Ân vừa xuất hiện, Địch Phi Bạch còn tưởng rằng cứu tinh tới rồi, có Hoắc Đình Ân ở chỗ này chủ trì đại cục, Triệu An Bình và Cố Không Thanh chắc chắn không đánh tiếp được, trận phong ba này cũng coi như có thể được giải quyết thuận lợi.

Nhưng anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng, Triệu An Bình không tiếp tục đánh cùng Cố Không Thanh, ngược lại tự Hoắc Đình Ân lại đánh nhau với Cố Không Thanh, này là chuyện gì vậy?

Nhìn thấy Cố Không Thanh trực tiếp biến Hoắc Đình Ân thành khối băng khắc hình người, Địch Phi Bạch sợ tới mức hồn lìa xác, sợ Không Thanh lỡ không vui một cái biến Hoắc Đình Ân thành mảnh nhỏ, thịt nát máu thịt mơ hồ, nhanh chân tiến lên khuyên nhủ: "Bạn học Cố Không Thanh, xin hãy bớt giận."

Hết thảy chuyện phát sinh vừa rồi, Địch Phi Bạch nhìn rõ ràng toàn bộ, thằng nhóc Hoắc Đình Ân này cũng dám lớn gan lớn mật chiếm tiện nghi bạn học Cố Không Thanh, sợ là đã đá phải ván sắt.

Triệu An Bình chỉ mới múa miệng vài câu, Cố Không Thanh đã hận không thể lấy mạng nhỏ của gã, lá gan Hoắc Đình Ân còn lớn hơn nữa, lên thẳng tay luôn, bạn học Cố Không Thanh dễ dàng bỏ qua cho y mới là lạ.


Đọc truyện chữ Full