Một giây sau.
Hình ảnh trên màn hình được phát lại, chính là lúc Diệp Bắc Minh hành hạ Viên Lục đến chết.
Hành hạ không chút thương tiếc.
Bốn người có sức chiến đấu trên 20 vạn, vậy mà không thể ngăn cản được 1 mình Diệp Bắc Minh.
Lão Mạc, lão giả mặt đỏ, còn có đại diện của hàng nghìn thế lực đều kinh ngạc.
Toàn bộ quảng trường sôi sục trong nháy mắt.
“Không thể nào!!!”
Sở Nguyên Bá gầm lên, âm thanh vang vọng trên quảng trường trung tâm, hai mắt gần như nhỏ ra máu.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình, đồng tử điên cuồng co giãn.
“Chuyện gì vậy?”, Vương Quỳnh cũng ngây ra.
Sở Y Thủy và Hướng Ly Ly nhìn nhau, đều thấy được sự chấn động từ ánh mắt của đối phương.
“Y Thủy, thằng nhóc này thật sự... làm người ta kinh ngạc!”
Hướng Ly Ly há hốc miệng.
Hình ảnh thay đổi.
“Nhanh xem, Diệp Bắc Minh này vượt qua Quách Đông rồi, nằm ở vị trí thứ mười một!”
Mọi người nhìn lên màn hình.
Diệp Bắc Minh đã đuổi kịp Quách Đông, không chút do dự mà vượt qua hắn ta.
Quách Đông nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh, không hề ra tay!
Là không dám!
“Lão Mạc, ông nói xem thằng nhóc này có thể lọt top 10 không?”, lão giả mặt đỏ nhìn chăm chú vào màn hình, giọng nói chút hưng phấn.
Ông ta khẳng định, Diệp Bắc Minh nhất định có thể tiến vào top 10.
Vấn đề bây giờ là, anh sẽ nằm ở vị trí thứ mấy!
Lão Mạc cười nói: “Thằng nhóc này không tồi, các người ai cũng đừng tranh với tôi nữa!”
“Lão phu quyết định thu cậu ta làm đệ tử quan môn”.
Mọi người: “....”
“Quan cái con mẹ nhà ông!”
“Mạc Trần lão quái, ông cũng tham lam quá rồi!”
“Không phải ông muốn thu Tô Cuồng, Võ Kình Thiên và Hạ Cửu U sao? Giờ lại muốn thêm Diệp Bắc Minh nữa?”, rất nhiều người bất mãn lên tiếng.
“100 năm mới có vài thiên tài, ông muốn mấy người đây?”
Mọi người trừng mắt nhìn Mạc Trần.
Đột nhiên.
Một giọng nói khó chịu vang lên: “
Các người cũng thiếu kiên nhẫn quá rồi đấy!”
“Chỉ là một Diệp Bắc Minh mà thôi đã khiến các người hưng phấn đến vậy. Để đám người dưới quảng trường Thiên Giai nhìn thấy, còn tưởng chúng ta chưa từng trải sự đời ấy!”
Ánh mắt mọi người ngưng đọng.
Rơi trên người một lão giả mặc áo choàng đen.
Bọn họ đều có chút kiêng kị.
Chỉ có Mạc Trần hừ lạnh một tiếng: “La Thiên Chính, lời này của ông có ý gì?”
“Hồn Tông các ông trước nay không giao hảo với ai, vả lại võ giả của Hồn Tông đều xem trọng sức mạnh linh hồn hơn là thiên phú võ thuật!”
“Ông có ý kiến làm gì?”
Lão giả áo choàng đen La Thiên Chính cười lạnh lắc đầu: “Ý của lão phu là, tốc độ của thằng nhóc này đang chậm dần!”