TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 67: Người Trong Câu Chuyện (4)

"Biểu cảm của diễn viên quần chúng hãy nhẹ nhàng chút, đừng mỗi người cầm đầu một kiểu. Các bạn đang xem một buổi biểu diễn piano, chứ không phải đi thăm mộ. Còn với nữ diễn viên chính, hãy nhìn vào nam chính, đừng nhìn vào ống kính cũng đừng nhìn vào tôi. Cuối cùng, nam chính đừng tự thêm cảnh nữa, những động tác nhỏ như nhấc môi và nhíu mày giảm đi một chút. Cậu đang chơi đàn piano trong bối cảnh trang nghiêm, chứ không phải là chụp ảnh cá nhân ở studio."

Đạo diễn viện trợ từ Đại học Truyền thông cảm thấy rất suy sụp.

Lớp sinh viên năm nhất tại Đại học Hoài An này cực kỳ tốt, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Hắn nói đến khô miệng, cuối cùng cũng làm những vị tổ tông này an phận một chút.

Trong suốt quá trình Diệp Sanh buồn chán đến mức muốn ngủ, cậu tìm một vị trí kín đáo trong khán phòng, ngồi trong bóng tối. Cậu chỉ muốn quay xong cảnh này một cách nhanh chóng.

Mọi người không đi theo lộ trình thông thường và quay một cảnh trong một giờ. Giọng đạo diễn mệt mỏi vì la hét, tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ, cuối cùng xua tay bảo bọn họ nghỉ ngơi rồi tiếp tục.

Hạ Văn Thạch ngồi xổm bên cạnh vừa ăn dưa hấu vừa xem mọi người diễn, anh vừa xem vừa nói: "Thì ra đây là hiện trường quay chụp phim tuyên truyền, vui quá tôi rất thích xem."

Lạc Hưng Ngôn trợn mắt xem thường, anh đánh giá là: Không bằng đại sư.

Hoàng Kỳ Kỳ làm biên kịch, tuyệt vọng đỡ trán, cầm kịch bản chạy tới chịu đòn nhận tội với đạo diễn.

Đoạn quay hậu trường của bộ phim tuyên truyền đã được người ta ghi lại bằng điện thoại di động và đăng lên trang web của Đại học Hoài An. Diễn đàn cũng đã nảy lên nhiều ý kiến.

【 Tiêu đề: Chủ đề của video tuyên truyền dành cho sinh viên năm nhất lần này là điều nhỏ nhặt về tình yêu thầm kín. [Video]】

【1L: Tôi cmn cười chết, quay kiểu này là yêu thầm? 】

【2L: Biểu tình của một đám đều quá cứng, diễn xuất quá giả tạo, như một bữa tiệc điên cuồng của những người nổi tiếng trên mạng, tất cả đều tập trung vào việc tạo dáng. 】

【3L: Tại sao lại muốn Tạ Văn Từ đóng vai nam chính, khí chất của anh ta hoàn toàn không phù hợp. 】

【4L: Mấy người không nói tôi còn thật sự nhìn không ra đó là yêu thầm. Nam chính trên sân khấu nhìn lên trời với vẻ mặt u sầu, trong khi khán giả phía dưới sân khấu ngồi thẳng như cha mẹ chết. Nữ chính còn mặc nguyên một bộ đồ trắng. Đây thật sự không phải hiện trường đêm lễ truy điệu hồi hồn à? 】

【5L: Cười vl. 】

【6L: Ha ha ha tôi cũng cười. Ngoại hình của tân sinh viên năm nay thực sự không thể chê vào đâu được. 】

【7L: Không, ngoại hình của sinh viên mới năm nay không thể chê, những người có thể chê căn bản là đều chướng mắt với phim tuyên truyền, ví dụ như vị đại thiếu gia kia. 】

【8L: Người ta là người thừa kế của gia tộc tài phiệt, cũng không phải là phú nhị đại chơi bời lêu lổng, chắc chỉ là để có học vị ở trong trường thôi. Cậu xem hắn ta một tuần đến trường được mấy lần? 】

【9L: Biết thiếu gia sống vô tư như vậy, lão nô này vui mừng từ đáy lòng. [ rơi lệ] [ rơi lệ] 】

【10L: Không riêng gì đại thiếu gia, Diệp Sanh không phải cũng không tham gia diễn phim tuyên truyền sao, ba lần lên hot search chung quy là trao sai người. 】

【11L: Mắt mấy người bị mù rồi. [ Hình ảnh], Tôi moi nó từ trong góc ra cho mấy người rửa mắt. 】

【12L...... Cmn đẹp trai quá. Anh xin lỗi giới tân sinh năm nay, anh vừa nhận vừa rồi giọng anh hơi to. 】

【13L: Đẹp trai quá. Tuy nhiên, khuôn mặt của Diệp Sanh ngồi trong góc lại hoàn toàn thuyết phục rằng đây là hiện trường của lễ tưởng niệm. Ồ, cậu ta cũng là một kẻ sát nhân. 】

【14L: Diệp Sanh giống như loại người hung ác máu lạnh giết người không chớp mắt. Sau khi giết người, anh ta hòa vào đám đông để dự đám tang của người đã khuất, thờ ơ chiêm ngưỡng tác phẩm hoàn hảo của mình trong bóng tối. 】

【15L: Cười chết tôi, các cô thật sự thích não bổ. [ xem thường] 】

【16L: Tôi cũng buồn cười, học sinh trường chúng tôi rất thích cười. [ mỉm cười] 】

Những chuyện lạ lùng về người Hoài An thích cười trên diễn đàn không thể lọt vào tai các diễn viên đang có mặt ở đây.

Lúc đầu, mọi người đều đang tạo dáng, khuôn mặt của Diệp Sanh vô cảm và không chút nào thu hút. Dù dựa vào sự hỗ trợ của đồng bạn nhưng có vẻ như cậu vẫn có chút năng khiếu diễn xuất.

Chỉ là sau khi đạo diễn cẩn thận chỉnh sửa, mọi người đều thay đổi thái độ, giả vờ nghiêm túc xem biểu diễn piano, ngược lại, vẻ không bình thường của Diệp Sanh hoàn toàn lộ rõ.

Cũng may cậu biết mình diễn xuất kém nên tìm một góc khuất vị trí, nếu đạo diễn không muốn cậu ảnh hưởng đến toàn bộ khung ảnh, còn có thể chỉ quay chụp một bên bả vai của cậu thì cậu cũng không nói gì.

Cảnh chơi piano được quay vào buổi chiều.

Sau khi biểu diễn piano, nữ chính đi vào hậu trường và tình cờ gặp nam chính đang trò chuyện với bạn cùng phòng. Chàng trai mà cô phải lòng không chỉ tỏa sáng trên sân khấu mà còn là một người có khát vọng và theo đuổi trong cuộc sống.

Nhân vật nam chính là sinh viên khoa Kiến trúc của Đại học Hoài An, anh ấy xuất sắc cả về đạo đức và học thuật, trên đường về, anh ấy mỉm cười và trò chuyện với bạn cùng phòng về các chi tiết kiến ​​trúc của nhà thi đấu thể thao cũ.

Cảnh quay chụp này cũng không cần Diệp Sanh.

Cậu chọn cách ngồi xuống và chơi với chiếc điện thoại di động của mình.

Tạ Văn Từ thật ra đã nhận ra cậu ngay khi hắn bước vào nhà thi đấu cũ, thái độ của hắn hoàn toàn khác với thái độ kiêu ngạo khi họ gặp nhau lần đầu ở quán bar, lần này khi họ gặp nhau, Tạ Văn Từ thực sự đã mỉm cười với Diệp Sanh một cách ngây thơ, với ánh mắt đặc biệt thanh thuần vô tội. Tuy nhiên, Diệp Sanh không có ấn tượng tốt gì với Tạ gia, sau khi Hoàng Di Nguyệt vào tù, cậu hoàn toàn coi Tạ Văn Từ chẳng là gì cả.

Thái độ thờ ơ của Diệp Sanh khiến Tạ Văn Từ tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Lạc Hưng Ngôn ở trong nhà thi đấu cũ này chỗ nào cũng không dễ chịu, anh luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên giữa chừng lẻn đi điều tra nơi này.

Hạ Văn Thạch cùng Hoàng Kỳ Kỳ đi ra ngoài mua nước.

Trần Cẩn nhìn thấy Diệp Sanh ngồi một mình ở đó, lập tức cảm thấy cơ hội đã đến. Hắn chủ động ngồi xuống bên cạnh Diệp Sanh, như thể rất quen thuộc với cậu: "Chú tư, cậu đang chơi gì vậy?" Khi nhìn thấy điện thoại di động của Diệp Sanh, hắn gần như nói theo bản năng: "Ồ, điện thoại của cậu trông thật cũ, chú tư, nó thuộc nhãn hiệu gì vậy?"

Diệp Sanh tắt màn hình, nói: "Không có nhãn hiệu."

Trần Cẩn: "Không có nhãn hiệu? Ai da, chú tư, đã vào đại học rồi thì mua chiếc điện thoại mới để thưởng cho chính mình đi. Tôi đã mua hai chiếc trong kỳ nghỉ hè. Này, chiếc đầu tiên tôi vô tình làm vỡ nó. Lúc ấy, tôi đang cùng bố trở về nhà sau chuyến du lịch châu Âu, và cuối cùng chúng tôi dừng lại ở sân bay Charles De Gaulle ở Pháp..." Hắn đột nhiên dừng lại, nghĩ đến điều gì đó, niềm tự hào và ‌đắc ý cao cao tại thượng trên khuôn mặt biến mất, và một cảm giác xấu hổ không biết tên hiện lên trong lòng hắn...

Hắn nghĩ tới trải nghiệm cá nhân của Ninh Vi Trần, sau đó lại nghĩ đến thái độ bình tĩnh lãnh đạm của Diệp Sanh khi lên chiếc Maybach kia, cảm giác ưu việt của hắn nổ tung như một quả bóng bay.

Hắn không biết liệu Diệp Sanh có giới thiệu bạn cùng phòng của mình với Ninh Vi Trần rồi cho hắn ta xem tin nhắn trò chuyện trong nhóm ở ký túc xá hay không...

Suy cho cùng, mọi điều Trần Cẩn nói trong nhóm thực chất là cố ý. Cố tình khoe khoang của cải, cố tình nói móc.

Trần Cẩn điên cuồng muốn giải quyết tình huống, nói: "A ha ha, chú tư, cậu đang chơi trò gì vậy?"

Diệp Sanh thật sự là quá nhàn rỗi, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, chậm rãi phân tích logic nói chuyện của Trần Cán.

Kỳ thực cũng khá đơn giản, logic nói chuyện của Trần Cẩn luôn là "tự cho mình là trung tâm", hắn có thể tìm những từ ngữ mấu chốt cho những lời nói bình thường tùy tiện của bạn, sau đó nói về bản thân, và khen ngợi mình ở mọi khía cạnh một cách rõ ràng và âm thầm.

Khá thú vị.

Mỗi người mà cậu nhận thức đều có ý định khác nhau. Trong cuộc sống bình thường thì luôn gặp được nhiều loại người khác nhau.

Diệp Sanh nói: "Tôi không chơi gì cả."

Trần Cẩn cố ý lôi kéo làm quen với cậu, nói: "Chú tư, ước gì trước kia tôi lôi kéo cậu tham gia tranh cử. Ngoại hình của cậu hoàn toàn đánh bại Tạ Văn Từ, không riêng gì ngoại hình, học tập nhân phẩm cũng đánh bại được hắn. Tạ Văn Từ là một kẻ yếu đuối trả tiền để vào học tại đại học Hoài An, dựa vào cái gì mà đóng nam chính?" Trần Cẩn nói một cách chân thành, thậm chí hắn càng nói càng phẫn nộ.

Diệp Sanh giật giật khóe miệng gần như không thể thấy.

Lúc này một giọng nữ dịu dàng êm tai cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

"Diệp Sanh."

Trần Cẩn ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt bọn họ là một cô gái mặc áo dài tay quần dài, mặt mày dịu dàng, ngoại hình so với Quảng Tuyết Bình mà hắn đang tán tỉnh còn xuất sắc hơn.

Trần Cẩn ngơ ngác.

Tô Uyển Lạc cười một cái, chỉ nhìn Diệp Sanh: "Không ngờ lại gặp được cậu ở đây."

Diệp Sanh không ngạc nhiên khi gặp cô ở đây.

Tô Uyển Lạc cúi đầu nhìn Trần Cẩn nói: "Bạn học, tôi có chuyện muốn nói với đàn em Diệp Sanh, cậu có thể rời đi một lát được không?"

Trần Cẩn thực sự không vui, hắn muốn kết bạn với Diệp Sanh. Tuy nhiên, thái độ của Diệp Sanh rất lãnh đạm, hắn không còn lý do nào để ở lại lâu hơn.

Tô Uyển Lạc nói: "Tôi để ý thấy ánh mắt của cậu đang nhìn xung quanh, cậu có hứng thú với bảo tàng nghệ thuật cổ không?"

Diệp Sanh cũng không phủ nhận: "Ừ."

Tô Uyển Lạc đột nhiên cười nói: "Lần trước ở biệt thự La Hồ tôi đã cảm thấy lá gan của cậu rất lớn. Diệp Sanh, chúng ta hợp tác một lần được không?"

Diệp Sanh lặng lẽ nhìn cô: "Cô muốn làm cái gì?"

Tô Uyển Lạc nói: "Nếu cậu đã tham gia Dấu vết huyền bí Lạc Hồ, tức là cậu có hứng thú với ma quỷ. Có một chuyện kỳ ​​lạ ở hội trường thể thao và nghệ thuật cũ của Đại học Hoài An mà ít người biết đến. Cậu muốn nghe không?"

Diệp Sanh nói: "Người công nhân rơi vào máy trộn xi măng và bị xây vào tường?"

Tô Uyển Lạc sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, gật đầu: "Thì ra là cậu biết." Cô gượng cười, đưa tay mở ra một chùm chìa khóa: "Tôi muốn tra rõ chân tướng của chuyện này. Chuyện này, cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Diệp Sanh cụp mắt xuống, nhìn chiếc chìa khóa trong tay, lạnh lùng nói: "Chuyện đó sau này sẽ nói."

Cậu không có thói quen hợp tác cùng với bất kì ai. Bất luận kẻ nào.

Tô Uyển Lạc bị từ chối như dự kiến, cười nói: "Nếu như cậu thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi."

Buổi tối, Diệp Sanh nhận được điện thoại của Ninh Vi Trần.

"Anh ơi, anh đang ở đâu?"

Diệp Sanh trực tiếp nói tên của trung tâm thể thao cũ. Khi Ninh Vi Trần tới đây, đạo diễn đang quay cảnh cuối cùng trong ngày.

Trong cảnh này, nam chính bước lên sân khấu phát biểu với tư cách là chủ tịch hội sinh viên, các đàn em đã hoan nghênh và chúc phúc cho anh. Nữ chính ngồi ở hàng ghế khán giả, trải qua thời kỳ đau khổ và khó khăn khi thi đại học, được nhận vào Đại học Hoài An như mong muốn, nhìn ánh sáng của chính mình với niềm hạnh phúc và tình yêu trong mắt.

Để tạo không khí yêu đương thầm kín, đạo diễn đã tắt hết đèn còn lại, chỉ để lại chiếc đèn chùm lộng lẫy ngay phía trên sân khấu.

Biểu cảm của nữ chính hoàn toàn không đúng. Lúc Ninh Vi Trần đi vào, đạo diễn đang nói chuyện với nữ chính.

Diệp Sanh cúi đầu ngồi ở hàng thứ ba chơi điện thoại di động. Hôm nay tần suất cậu chơi điện thoại di động rất cao và cậu đã tra cứu những thông tin liên quan về nhà thi đấu cũ.

Cảm giác được có bóng người bao phủ mình, Diệp Sanh ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt hoa đào lấp lánh của Ninh Vi Trần.

"Em đến đón anh đi ăn tối. Khi nào anh tan tầm?"

Diệp Sanh nói: "Còn sót lại một màn cuối cùng."

Ninh Vi Trần ngồi vào bên cạnh cậu, nghe được lời này, khóe môi cong lên ý vị không rõ: "Thì ra anh ở chỗ này diễn kịch."

Diệp Sanh cảm thấy màn trình diễn hôm nay của mình khá tốt nên cậu thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

Kết quả, đạo diễn lúc này nói xong về nữ chính, chuyển người cầm loa nói sang Diệp Sanh: "Anh chàng đẹp trai mặc áo phông đen ở hàng thứ ba, không phải tôi không muốn nói cậu. Cậu ngồi một chỗ lười biếng còn chưa nói, lần này cậu đóng vai sinh viên năm nhất Đại học Hoài An, lại ngồi ở hàng thứ ba. Hãy nghiêm túc và chú ý đến biểu hiện của cậu. Nếu cậu không đến đây để đòi nợ giết người thì cười một cái."

Diệp Sanh: "......" Cậu hoài nghi đạo diễn này đang cố ý đối nghịch với cậu.

Ninh Vi Trần ở một bên cười lớn.

Đạo diễn cầm loa phóng thanh hét vào mặt khán giả: "Quay xong thì chúng ta kết thúc công việc. Mọi người đều đói cả ngày rồi, nên đừng làm khó nhau. Tôi xin các bạn, hãy nghiêm túc nhé. "

Đạo diễn buông loa trước lại nhìn về phía Diệp Sanh: "Anh chàng đẹp trai, cười lên đi."

"......"

Diệp Sanh cụp mắt xuống và tắt điện thoại.

Cười cái rắm, nếu cậu cười chắc chắn càng phá hư bầu không khí.

Nhưng cậu một chút cũng không muốn làm kẻ ngốc liên lụy đến mọi người. Vì thế Diệp Sanh làm ra một lựa chọn là điều chỉnh tư thế ngồi và cố gắng làm cho cơ thể mình được bao phủ hoàn toàn bởi bóng tối.

Ninh Vi Trần đứng ở bên cạnh, lập tức biết cậu đang nghĩ gì, hắn cười không ngừng, dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Diệp Sanh: "Cục cưng, sao anh lại đáng yêu như vậy?"

Đệt.

Diệp Sanh kìm lại những lời chửi bới và lạnh lùng nhìn hắn trong bóng tối.

Đôi mắt hoa đào của Ninh Vi Trần tràn đầy trìu mến, hắn cười nói: "Muốn em dạy anh không?"

Diệp Sanh nói: "Không cần."

Giọng nói của Ninh Vi Trần rất mềm mại: "Tuy anh khóc trông rất đẹp, nhưng em càng muốn nhìn thấy anh cười nhiều hơn."

Diệp Sanh nhìn hắn như đang gặp quỷ, cậu nhìn thấy khuôn mặt đang khóc với đôi mắt đỏ hoe của cậu trong gương rồi, kinh khủng đến mức không khác gì Thai Nữ. Ninh Vi Trần sao dám trái lương tâm mà có thể nói ra câu "khóc thật đẹp" này.

Diệp Sanh hoàn toàn không muốn ảnh đế này giúp mình, cậu nói: "Không cần, tôi có biện pháp của mình."

Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và buộc mình phải tập trung vào chiếc đèn chùm phía trên sân khấu.

Trước khi Tô Uyển Lạc rời đi, cô kể cho cậu nghe tất cả những thông tin mà cô có được về nhà thi đấu, bao gồm cả hai cuộc tranh cãi giữa hiệu trưởng và người giám sát. Vì thế sau đó Diệp Sanh luôn chú ý đến vật liệu xây dựng và trang trí nội thất ở đây. Nhà thể thao cũ tốn 300 triệu nhân dân tệ để xây dựng, nói chung, đèn ở đây phải cùng loại với đèn trong những ngôi nhà sang trọng, vì sự ổn định và đẹp mắt. Nhưng cậu nhìn chiếc đèn chùm lắc lư nhẹ nhàng trên sân khấu và gần như chắc chắn rằng đó là một sản phẩm kém chất lượng, rẻ tiền... và độ an toàn của nó rất thấp.

Khi đạo diễn gọi bắt đầu, Diệp Sanh bắt đầu nhìn vào đèn.

Cậu lâm vào trạng thái tự hỏi, vẻ mặt của cậu cuối cùng cũng không còn trông như xa cách mọi người ngàn dặm nữa.

Buổi biểu diễn diễn ra từng bước một.

Toàn trường rơi vào im lặng, ngoại trừ bài phát biểu đã được chuẩn bị sẵn trên sân khấu và được phát chậm rãi trên radio.

Ninh Vi Trần chưa bao giờ là khán giả của bất kỳ ai. Hắn cũng không có hứng thú đi xem bất cứ ai vụng về biểu diễn trước mặt mình.

Nhưng lúc này đây hắn ngồi ở bên cạnh Diệp Sanh, dưới ánh sáng và bóng tối thay đổi qua lại, đôi mắt hắn đang mỉm cười, tràn đầy hứng thú nhìn về phía cậu.

Đạo diễn quay vài cảnh, hai diễn viên chính gần như gục ngã.

Khi Tạ Văn Từ phát hiện Ninh Vi Trần đã đến hiện trường, gần như toàn thân đều hưng phấn run lên. Hắn hoàn toàn không để ý đến lời đạo diễn mà thêm vào rất nhiều cảnh, cụp mắt cắn môi, diễn thật trong sáng và thuần khiết.

Mà nữ chính hành động không có chút nào giống như đang yêu, đồng tử cố ý mở rộng, khóe môi cười thật tươi, giống như một kẻ xui xẻo bị kẻ bắt cóc ép gọi video về cho gia đình.

Đạo diễn nói: "...... Thế này mà có thể quay ra cảnh yêu đương thầm kín thì chắc chắn là có quỷ."

Còn không bằng dựa vào khí chất của ba người Diệp Sanh, Tạ Văn Từ, Quảng Tuyết Bình còn có thể diễn ra án giết người.

—— Để hắn xem một kẻ sát nhân hành xử như thế nào.

Khi đạo diễn nhìn đến cảnh của Diệp Sanh, hắn ngây ngẩn cả người.

Diệp Sanh vẫn vô cảm, căng quai hàm và ngẩng đầu lên như cũ. Cậu đang nhìn vào sân khấu, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong con ngươi của cậu, tạo thành một dòng sông tối tăm.

Mà người ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu, thoải mái hào phóng không chút nào che lấp. Đôi môi mỏng đỏ mọng nhếch lên, trong ánh mắt tự nhiên trìu mến không có chút giả dối nào, chỉ có nụ cười đơn giản và thản nhiên tùy ý nhất.

Dường như mọi thứ đều được đặt trên bàn. Sự yêu thích mạnh mẽ, sự thích thú được phóng thích, nhưng hắn lại cảm thấy rằng đây chỉ là một phần nhỏ của tảng băng trôi.

Rất nhiều thứ vẫn còn ẩn giấu ở dưới đáy biển sâu.

Hắn không biết, đây có phải là tình cảm thầm kín hay không.

---Editor có lời muốn nói---

Thích Ninh Ninh lắm nma edit thấy Tạ Văn Từ cái tự dưng tụt mood ngang:| mình xin phép quay về giường ngủ để sáng dậy edit tiếp chứ cay cú trà xanh vãi huhuhuhuhuhu

Đọc truyện chữ Full