Đạo diễn nhìn cảnh quay này càng thêm kinh ngạc, im lặng hồi lâu mới quay sang hỏi Hoàng Kỳ Kỳ: "Có thật là mấy người không thể thay đổi nhân vật chính trong phim tuyên truyền của mình không?"
Hoàng Kỳ Kỳ cay đắng nói: "Không." Nếu cô có thể thay đổi nhân vật chính thì cô đã đi đến phòng hiệu trưởng và quỳ xuống cầu xin.
Vẻ mặt của đạo diễn đột nhiên trở nên vô cùng đau đớn.
Sau đó hắn lại âm thầm tự an ủi mình...quên đi, sau này lại cẩn thận chỉnh sửa nó vậy.
Tháng 9 ở Hoài Thành là mùa giông bão, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, thậm chí ban đêm còn có sấm sét. Một tiếng gầm vang lên, tia chớp giống như một con rắn bạc, soi sáng bóng dáng tối tăm của nhà thi đấu cũ bị mưa làm ướt.
Phim tuyên truyền được quay trong năm ngày, Đại học Truyền thông Hoài Thành cách xa nơi này, đạo diễn và đoàn đội đi qua đi lại rất khó khăn nên họ mang theo một chiếc giường và chăn bông đơn giản, định ngủ trong tòa nhà thi đấu cũ.
Hoàng Kỳ Kỳ đưa ra gợi ý: "Đạo diễn, thật ra anh có thể vào ký túc xá nam ngủ."
Đạo diễn lắc đầu từ chối: "Không cần không cần, chúng tôi đều quen chạy loanh quanh như thế này rồi. Dự báo thời tiết nói 10 giờ tối sẽ có giông, các cậu nên về sớm đi, trên đường đi cẩn thận một chút."
Hoàng Kỳ Kỳ "Ok ok" gật đầu. Nhưng cô mới vừa định rời đi. Tạ Văn Từ đột nhiên đứng dậy, nở một nụ cười thanh thuần vô hại cười nói: "A, sao có thể không biết xấu hổ như vậy."
Tạ Văn Từ nhẹ nhàng nhìn mọi người nói: "Mọi người đều mệt mỏi. Thật không công bằng khi để đạo diễn ở trong tòa nhà thi đấu cũ trong khi chúng ta về ký túc xá. Để tôi xem, phim tuyên truyền sẽ quay trong năm ngày, bằng không chúng ta cùng nhau trong nhà thi đấu cũ với đạo diễn. Vừa vặn mọi người có thể tăng thêm một chút cảm tình tiện cho những lần quay phim sau này."
Hắn rõ ràng là có dụng ý khác, nhưng ở đây lại có rất nhiều người cũng có động cơ giống như hắn.
Trần Cẩn là người đầu tiên giơ tay đồng ý.
"Tôi đồng ý, chúng ta cũng có thể chơi Truth or Dare với nhau." Hắn làm như mình là anh em tốt làm mặt quỷ với Diệp Sanh: "Này, chú tư, chỉ có hai người chúng ta ở trong ký túc xá thật nhàm chán, chúng ta ở đây với đạo diễn đi."
Diệp Sinh lạnh lùng nhìn hắn. Khi người ta muốn tìm đường chết thì bạn không thể ngăn họ được.
Tân sinh viên mới vào đại học còn đầy tò mò với mọi điều mới mẻ, không ngại khó khăn, vất vả, nếu là sinh viên năm ba, sinh viên năm cuối nghiện quậy phá ở chỗ này, nhất định sẽ về ký túc xá chơi game giải trí hoặc ngủ mà không thèm quay đầu lại.
Đề nghị của Tạ Văn Từ thực sự đã nhận được sự đồng tình của rất nhiều người.
Diệp Sanh nghịch chìa khóa sau đó xoay người đi theo Ninh Vi Trần đi ăn cơm.
Tạ Văn Từ không giấu được hưng phấn nói: "Mọi người đã vất vả rồi, sao chúng ta không cùng nhau ăn tối đi! Để chúc mừng sự thành công của ngày quay phim đầu tiên, tối nay tôi sẽ đãi các bạn bữa ăn này!"
Hắn có chút ngượng ngùng, định nhìn Ninh Vi Trần. Khi quay lại thì phát hiện Ninh Vi Trần và Diệp Sanh đã không còn ở đó nữa.
Tạ Văn Từ: "???"
Tạ Văn Từ sắp tức chết rồi.
Nhà hàng mà Ninh Vi Trần chọn đúng như Diệp Sanh dự đoán, từ những dòng chữ trên thực đơn tràn ngập hai chữ "giựt tiền". Trong nhà hàng trên cao nổi danh ở Hoài Thành này, tối nay chỉ có hai người bọn họ. Những người phục vụ tay chân nhẹ nhàng và im lặng khi phục vụ đồ ăn.
Từng viên gạch ngói trong nhà hàng trên cao, từng cây cỏ đều yên tĩnh và trang nhã, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn ra toàn bộ thành phố Hoài đang bị mưa lớn bao phủ.
Ninh Vi Trần ở đối diện cười hỏi cậu: "Quay phim có vui không?"
Diệp Sanh cúi đầu nghiên cứu dao nĩa trong tay: "Chỉ ở mức trung bình thôi."
Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng: "Em còn tưởng rằng anh đang hưởng thụ."
Việc này còn có cái gì vui sướng để nói?
Diệp Sanh khó tin hạ khóe miệng xuống, cắm mạnh con dao vào miếng bít tết trên đ ĩa, phát ra một âm thanh chói tai. Cậu thực sự không muốn nói chuyện vô nghĩa với Ninh Vi Trần, vì vậy cậu trực tiếp ngẩng đầu lên và nói với giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc: "Ninh Vi Trần, tối nay, tôi muốn xem tầng hầm của nhà thi đấu cũ."
Ninh Vi Thần: "Tầng hầm?"
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vi Trần tao nhã cắt đồ ăn trên đ ĩa, cười nói: "Nói đến nhà thi đấu cũ, em nhận được một số thông tin từ cảnh sát Hoài Thành, nhưng lại quên nói cho anh biết."
"Người công nhân biến mất năm đó vốn là giám sát viên của dự án nhà thi đấu. Anh ta đã có vài lần cãi vã không hay với hiệu trưởng trước khi bị sa thải. Người giám sát đã chán nản và say xỉn trước khi biến mất. Cảnh sát cho biết rất có thể anh ta vô tình uống rượu xong rơi xuống sông, nhiều năm như vậy thi thể vẫn chưa được tìm thấy."
"Thật ra, cảnh sát đã nghi ngờ điều kỳ lạ đó. Nhưng họ không dám kết án dựa trên một câu chuyện ma huyền bí có vẻ đúng đúng sai sai."
"Cảnh sát Hoài Thành từng đem hiệu trưởng Viên Thọ là nghi phạm hình sự vì ông ta có động cơ giết người. Tuy nhiên, không có nhân chứng vật chứng nên không thể giải quyết được điều gì."
Diệp Sanh không nói gì và cau mày gần như không thể thấy được. Quả thật ở trong một xã hội có dị đoan cùng với quỷ quái, cảnh sát phá án chỉ biết càng thêm thận trọng và cẩn thận hơn trong việc xử lý các vụ án.
Động tác của Ninh Vi Trần thành thạo nhanh chóng, đặt dao và nĩa xuống. Hắn cầm đ ĩa thức ăn đã cắt sẵn đưa cho Diệp Sanh, đôi mắt đào hoa nhìn Diệp Sanh, mỉm cười nói: "Anh, cho anh."
Diệp Sanh: "......"
Có đôi khi sự săn sóc tỉ mỉ này nghĩ lại thật sự là một chuyện đáng sợ. Suy cho cùng người làm chuyện này cũng không hề dịu dàng và dễ ở chung như vậy.
Diệp Sanh vừa định mở miệng từ chối thì Ninh Vi Trần đã dọn đ ĩa ra trước mặt họ.
Ninh Vi Trần nói: "Nếu anh không quen ăn đồ Tây thì lần sau có thể ăn ở căn hộ của em. Tuy rằng gần đây em có chút bận rộn nhưng em rất sẵn lòng xuống bếp nấu cho anh."
Diệp Sanh: "Quên đi, để tôi làm." Cậu hoàn toàn không tin vào tay nghề của Ninh Vi Trần chứ đừng nói đến khả năng nấu các món ăn Trung Quốc của hắn. Diệp Sanh lớn lên ở Âm Sơn và đã nấu ăn hơn mười năm, cậu nói câu này gần như không cần suy nghĩ. Nhưng sau khi nói xong cậu lại sững sờ.
Từ khi nào cậu và Ninh Vi Trần trở nên thân thiết như vậy? Họ đang thảo luận xem ai sẽ nấu ăn ở nhà?
Ninh Vi Trần tựa hồ cảm thấy bầu không khí rất tốt, trầm ngâm mỉm cười.
Trên đường về trời đã mưa như trút nước.
Ninh Vi Trần nói: "Muốn nghe chút nhạc không?"
Diệp Sanh lắc đầu: "Chúng ta mở radio đi."
Ninh Vi Trần gật đầu.
Đài phát thanh nổi tiếng nhất ở Hoài Thành có tỉ lệ nghe cao nhất vào buổi tối luôn là【 Cái Miệng Nhỏ kể chuyện 】.
Diệp Sanh đã rất quen thuộc với khúc dạo đầu dịu dàng nhẹ nhàng của nó.
Trước đây lần nào cậu cũng vội vội vàng vàng nghe thẳng vào chủi đề, nghe MC nữ kể đủ chuyện ly kỳ cổ quái. Bây giờ khi cậu bình tĩnh lại và nghe bản nhạc này, Diệp Sanh thấy nó nghe khá hay.
Những câu chuyện mà Cái Miệng Nhỏ kể chuyện kể có một số có thật một số là giả, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều xảy ra ở Hoài Thành.
Hoài Thành giống như một lãnh thổ trống rỗng, bị Cố Sự Đại Vương chiếm giữ, là nơi nguy hiểm và cũng là nơi an toàn nhất. Cho đến nay, cậu vẫn chưa gặp phải kẻ dị giáo nào ở ngoài diễn đàn thứ bảy. Có lẽ, trước khi Cố Sự Đại Vương hoàn thành câu chuyện về Đô Thị Dạ Hành Giả, những kẻ dị giáo khác sẽ không muốn đến gần.
Giọng MC nữ ngọt ngào và dịu dàng.
【 Chào buổi tối mọi người, chào mừng đến với Cái Miệng Nhỏ kể chuyện. 】
【 Kể từ khi có tin về Dạ Hành Giả, mỗi ngày Cái Miệng Nhỏ đều nhận được rất nhiều bài gửi. Một cộng tác viên quan tâm đ ến Phật giáo cho biết: Anh ấy cảm thấy Đô Thị Dạ Hành Giả không nhất thiết định làm anh hùng mà hắn ta đang hành động theo Phật pháp. Xét cho cùng, sáu căn trong Phật giáo tương ứng với mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể và ý thức, những người chết dưới tay của Dạ Hành Giả giờ đây có mắt, tai, lưỡi và thân thể. Người đóng góp nghi ngờ rằng mục tiêu tiếp theo của Dạ Hành Giả có thể là người có khứu giác yếu hoặc người có ý định xấu. 】
【 Mặc dù tôi không biết tại sao Dạ Hành Giả lại giết người và cuối cùng hắn muốn làm gì. Nhưng đối với một anh hùng diệt trừ tai họa cho dân như vậy, rất nhiều khán giả đều hy vọng anh có thể ở lại Hoài Thành thật lâu. Xét cho cùng, Đô Thị Dạ Hành Giả giờ đây đã trở thành huyền thoại thực thi công lý trong bóng tối. 】
Kết thúc radio, đoạn đối thoại được cất giấu ở cuối thời gian kia lại phảng phất xuất hiện. Tiếng sấm sét mưa rơi đinh tai nhức óc bên ngoài xe nhưng ngồi trong xe nghe giọng nói ngây ngô non nớt của một cậu bé dường như đem người nghe đến cõi tâm linh thanh tịnh.
Thanh tịnh ở đây không phải ám chỉ thế giới hư vô thần bí của thần linh mà làm mỗi một nhân loại đã từng tự sáng lập cho mình một xã hội không tưởng.
Kỳ thật bản chất của chuyện xưa ngay từ đầu đã không hề đẫm máu và chứa đựng sự tiếc nuối.
—— Khi chúng ta còn nhỏ, đó là niềm khao khát và hiểu biết đầu tiên của loài người về thế giới rộng lớn.
Diệp Sanh nhắm mắt lại và gần như tự động diễn lại câu chuyện về cậu bé trong đầu. Cậu từng hỏi Đoạn Thi ai là người đã trao năng lực cho cô, Đoạn Thi rơi huyết lệ và run rẩy nói: "Là... người kể chuyện xưa."
—— ba ba nói, trên đời này có ba loại người: Người kể chuyện xưa, người nghe chuyện xưa, cùng với người trong chuyện xưa. Và những người nghe chuyện xưa lớn lên rồi có một ngày sẽ biến thành những người trong câu chuyện.
Vậy câu chuyện về Cố Sự Đại Vương là gì? Hắn có phải là một người cũng nghe chuyện xưa để lớn lên?
Diệp Sanh nhớ lại từng manh mối, chỉ là một trăm năm trước ở Trung Quốc, mọi thứ đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám. Vào thời điểm đó, công nghệ chưa phát triển và Internet mới chỉ bắt đầu. Không có đồ điện tử, chỉ có những cửa hàng xếp hàng dài trên đường phố và ngõ hẻm.
Diệp Sanh nhắm mắt lại, không ngừng tưởng tượng và mô phỏng trong cung điện ý thức của mình. Cậu bước qua những con đường đầy sương mù, đi qua con đường lát đá xanh và tiếng rao hàng những cây kẹo hồ lô. Cuối cùng cậu dừng ở một góc kệ gỗ của một hiệu sách đơn sơ ở một trăm năm trước và thấy được một đứa trẻ thấp bé gầy gò.
Khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ đang trốn trong bóng tối của kệ, trong đầu Diệp Sanh như bị điện giật, nhưng cậu vẫn nín thở và tiếp tục tiến về phía trước.
Ánh nắng xưa chiếu qua khe cửa sổ, lơ lửng trong những hạt bụi mờ ảo.
Diệp Sanh muốn đến gần hơn, nhưng đứa trẻ đang ngồi xổm dưới đất ôm túi đọc trộm sách đột nhiên quay người lại như một con chim sợ cành cong. Nó gầy gò trơ cả xương, suy dinh dưỡng và cảm thấy co quắp bất an trong hiệu sách giống như một con chuột nhỏ. Khi hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt gầy gò của hắn hiện lên một đôi ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh.
Khi nhìn thoáng qua một cái, linh hồn Diệp Sanh gần như run lên vì đau đớn.
Cậu thậm chí còn không có thời gian để nhìn rõ nó.
Cằm đã bị một bàn tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy.
"Diệp Sanh."
Giọng nói lạnh lẽo như một đầm nước lạnh.
Diệp Sanh tỉnh lại, bắt gặp đôi mắt hoa đào đen tối không rõ của Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh nghiến răng nắm lấy cổ tay của Ninh Vi Trần, cậu nuốt xuống máu tươi trào ra từ cổ họng, nhanh chóng và bình tĩnh nói với Ninh Vi Trần: "Ninh Vi Trần, Cố Sự Đại Vương là một đứa trẻ! Nó là một con người!"
Cậu sẽ không bao giờ quên được đôi mắt ấy trong giấc mơ vừa rồi.
Đôi mắt ấy quá yên tĩnh. Quá yên tĩnh.
Nó giống như một thế giới chết, như thời gian đã ngừng trôi, như... cái kết của câu chuyện.
Ninh Vi Trần nhìn chằm chằm cậu thật lâu, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mỉm cười. Đầu ngón tay mát lạnh chạm vào giữa lông mày hắn, dùng giọng điệu vô cảm nói: "Anh ơi, xem ra Cố Sự Đại Vương... đã quyết định đích thân đến gặp chúng ta."
Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên một tia tức giận thật sâu. Cậu biết giấc mơ ngắn ngủi vừa rồi trên xe là do suy nghĩ của Cố Sự Đại Vương do gã cố ý xuất hiện.
Cậu đã phá vỡ kế hoạch của Dạ Hành Giả về "tai" và "điếc", và Cố Sự Đại Vương cuối cùng cũng đã để mắt tới cậu.
Xe đã dừng trước nhà thi đấu cũ, Diệp Sanh quái vật khổng lồ trong mưa, ngọn lửa giận dữ trong đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh vẫn chưa nguôi, nói: "Được thôi."
Khi Ninh Vi Trần đi đỗ xe, Diệp Sanh bước vài bước đến bậc thềm của nhà thi đấu thể thao cũ mà không cầm ô. Ánh đèn đường lạnh lẽo và nhợt nhạt, Diệp Sanh vừa đi một bước liền ngửi thấy mùi máu mơ hồ ẩn giấu dưới tán hoa quế thơm ngọt. Cậu cúi đầu nhìn thấy mưa đã cuốn đất bên cạnh lên những bậc đá trắng toát, toát ra một màu đỏ nhạt.
Diệp Sanh vẫn bất động, cậu lấy điện thoại di động ra chụp lại vết máu trên bậc thang.
Sau một tiếng sấm đinh tai nhức óc qua đi.
Search làm mới màn hình
【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】
【 Tên quỷ: Tường Người 】
【 Cấp bậc: Cấp B】
【 Tổng quan: Máy trộn xi măng đã đập cơ thể hắn ta thành từng mảnh. Tóc, mắt, xương và thịt của hắn đều được trộn vào xi măng, cùng với những viên gạch thép, họ đã tạo nên bức tường vững chắc và cứng cỏi nhất.
Post scriptum: Người đàn ông lương thiện đáng thương. Khoảng không gian ngầm mà hắn ám ảnh suốt cuộc đời cuối cùng vẫn chưa được xây dựng, nhưng không sao, những người tốt bụng và chăm chỉ sẽ luôn đạt được mong muốn của mình.
—— Ngày 23 tháng 4, lúc 5:16 chiều. 】
Đây là một ps được viết từ nhiều năm trước.
---Editor có lời muốn nói---
Bật Moonlight Romance xong ngồi edit thấy nao nao lòng, mình nghĩ đến những đoạn cut về Ninh Ninh trong tương lai thấy càng có thêm động lực ngồi mài mông gõ chữ, cái kết là thấy PS viết vào ngày 23/4 ngay sinh nhật mình thế là thấy lạnh lưng luôn hết nao lòng rồi *quỳ lạy*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 68: Người Trong Câu Chuyện (5)
Chương 68: Người Trong Câu Chuyện (5)