Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?
Thể Loại: Đam Mỹ
Views: 569
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 125: PN 4: Sơn Cùng Thủy Tận
- Chương 124: PN 3: Về Thẩm Hồng Xuyên
- Chương 123: PN 2: Tìm Khoa Ngọc Nhi
- Chương 122: PN 1: Quy Hà, Quy Ninh
- Chương 121: Ngũ Châu Thanh Bình
- Chương 81: Thực Thẩm, Thành Chính
- Chương 82: Thật Lòng Thương Mến
- Chương 83: Phệ Hồn Trấn Linh
- Chương 84: Nghịch Lại Ý Trời
- Chương 85: Đúng Là Vậy Đó
- Chương 86: Đất Trũng Quỷ Phương
- Chương 87: Mơ Đã Nhiều Năm
- Chương 88: Ngươi, Thứ Yêu Vật
- Chương 89: Tai Họa Về Sau
- Chương 90: Lẽ Trời Sáng Soi
- Chương 91: Gương Vỡ Lại Lành
- Chương 92: Một Trời Một Vực
- Chương 93: Trắng Đen Đúng Sai
- Chương 94: Một Hơi Hung Tợn
- Chương 95: Lo Chuyện Bao Đồng
- Chương 96: Tự Phế Tu Vi
- Chương 97: Gánh Vác Một Mình
- Chương 98: Không Việc, Bày Việc
- Chương 99: Đi Sai Bước Lầm
- Chương 100: Gần Quê Bồi Hồi
Mở đầu:
Trước khi Chu Phụ Tuyết lên núi, nó cảm thấy đệ tử thủ tịch môn phái hẳn nên là cử chỉ đoan trang, lễ tiết có thừa, nhất cử nhất động đều phải trầm ổn, ngưng trọng.
Nhưng kể từ sau khi gia nhập môn phái núi Nhật Chiếu, nó mới phát hiện, những lời lẽ hình dung đó đến cái mép đại sư huynh núi Nhật Chiếu cũng không sờ tới.
Đại sư huynh núi Nhật Chiếu, Minh Chúc, phóng túng bất kham, nói năng cợt nhả, hệt kẻ ăn chơi trác táng. Mỗi ngày nếu không phải đang nghĩ cách trốn khỏi sư môn thì là đang nghĩ cách làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Ngoại trừ đẹp ra thì hình như chẳng còn gì cả.
Chu Phụ Tuyết nhủ: “Đại sư huynh nhà người ta đều thế à?”
Đại sư huynh: “Tu đạo là để trầm mê hưởng lạc nhở? Đệ nói tu đạo là để sống lâu? Vậy được rồi, huynh tu đạo là để hưởng lạc dài lâu!”
Chu Phụ Tuyết: “Sư huynh nhà người ta đều là cái nết này thật luôn à?”