Đức Dương Quận Chúa
Thể Loại: Ngôn Tình Trọng Sinh
Views: 529
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn
- Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
- Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
- Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
- Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
- Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
- Chương 126: Thẳng thắn
- Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
- Chương 128
- Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
- Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
- Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
- Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
- Chương 133: Có tin mừng
- Chương 134: Con mắt ta rất tốt
- Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
- Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
- Chương 137: Thi hội
- Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
- Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
- Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
- Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
- Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
- Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
- Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
Bạn đang đọc truyện Đức Dương Quận Chúa của tác giả Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa. Nàng tên Ân Trường Hoan, là quận chúa Đức Dương, sinh ra là một cái mỹ nhân, quyến rũ động lòng người, nhận được ngàn vạn sủng ái.
Mặc dù chỉ là quận chúa nhưng vẫn có thể sống thoải mái tiêu dao, lại còn muốn gì được dó, chính là vì có Thái Hậu ngoại tổ mẫu làm chỗ dựa, hết mực cưng chiều nàng.
Nhưng biến cố bỗng nhiên dồn dập tới, Thái Hậu hoăng, mà sau đó chính là vị hôn phu bội ước.
Nàng cũng thất vọng buồn lòng, nghĩ cách giải trừ hôn ước, nhưng chưa kịp làm gì đã trúng kịch độc, tử vong.
Nàng mở mắt ra lần nữa, mơ mơ màng màng, nhận ra mình được trời cao thương xót, cho trọng sinh trở về.
Nàng trước tiên dĩ nhiên chính là cứu ngoại tổ mẫu của mình, sau đó.....Cáo trạng!!Sau khi từ hôn.
Lời nói của Thái Hậu thấm thía: Trường Hoan à, cháu muốn quận mã thế nào?
Ân Trường Hoan nhớ tới việc đời trước, ngữ khí trầm trọng: Xấu chút đi, quá xinh đẹp dễ dàng sinh ý xấu.
Mỗ nam nhân nào đó sờ gương mặt tuấn mỹ vô song của mình, nếu không thì vẽ thêm một vết sẹo?
Nhiều năm sau, khi trở thành Hoàng Hậu Đức Dương, nàng mới nhận thấy thì ra kết cục bi thảm đời trước là bởi vì nàng không chọn nam nhân đẹp nhất.