Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Thể Loại: Đô Thị Đam Mỹ
Views: 558
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 105: Chương 105
- Chương 104: Chương 104
- Chương 103: Chương 103
- Chương 102: Chương 102
- Chương 101: Chương 101
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: 69: Là Biểu Hiện Của Tôi Không Đủ Rõ Ràng Ư
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
Hán Việt: Giả thiếu gia lệ thất cấm hậu thành liễu vạn nhân mê
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Vườn trường, Chủ thụ, 1v1, Thật giả thiếu gia
Văn Án:
【Không biết mình đang thả thính thụ VS Vua tâm cơ dấm chua công 】
Ti Du kiêu ngạo ngạnh mười bảy năm, đột nhiên được cho biết rằng thật ra cậu là đứa nhỏ được nhà họ Ti nhận nuôi, mà cậu chủ thật Ti Nguy Lâu cũng đã được nhà họ Ti trịnh trọng đón về.
Cậu chủ thật lớn lên ở cô nhi viện, dáng người nhân phẩm thành tích học tập mọi thứ đều vượt trội, trái lại Ti Du, ngoại trừ có một khuôn mặt xinh đẹp và tính cách không coi ai ra gì thì cái gì cũng không có.
Mặc dù như vậy, Ti Du cũng không bớt phóng túng chút nào, đánh nhau trốn học học kém, người nhà đau lòng nhức óc, giáo viên và bạn học chán ghét tránh xa, cậu chủ thật học cùng lớp cũng phớt lờ không thèm để ý đến cậu.
Nhưng đến một ngày, Ti Du bỗng nhiên biến thành thể chất không khống chế được nước mắt, đồ ăn không hợp khẩu vị cũng khóc, ngủ không đủ cũng khóc, xếp cuối kì thi cũng khóc, cậu chủ thật không để ý đến cậu càng phải khóc…
Sau lại …
Ti Du mắng đối thủ một mất một còn khi đối phương phản bác lại cậu khóc, đối thủ một mất một còn không dám mắng nữa;
Giao hẹn đánh nhau cùng trùm trường bị đối phương đánh trả cậu khóc, trùm trường chân tay luống cuống;
Giáo viên so sánh cậu với học sinh giỏi cậu khóc, học sinh giỏi tự mình giải thích;
Người trong nhà tiếc vì cậu không học vấn không nghề nghiệp cậu khóc, mọi người xót xa đau lòng;
Cậu chủ thật lạnh lùng với cậu cậu khóc, cậu chủ thật miễn cưỡng liếc cậu một cái.
Tiếp sau lại…
Đối thủ một mất một còn không đối đầu với cậu nữa, còn bắt đầu rủ cậu cùng đi học.
Trùm trường không bắt nạt cậu nữa, còn tuyên bố sẽ bảo vệ cậu.
Học sinh giỏi cầm đề giảng bài cho cậu, còn ước định sẽ thi vào cùng trường đại học với cậu.
Một ngày người trong nhà hỏi han ân cần ba lần, không ngừng tặng các loại quà tặng, sợ đối xử với cậu không tốt.
Ti Du lau nước mắt đang định ôm một đống quà tặng trở về phòng thì bị Ti Nguy Lâu túm vào phòng, quà tặng rơi vương vãi, người cũng bị Ti Nguy Lâu nhốt ở trong lồng ngực.
Ti Nguy Lâu nắm khuôn mặt cậu, trầm giọng chất vấn: “Đi học cùng cậu, giảng bài cho cậu, bảo vệ cậu, chăm sóc cậu, việc nào mà tôi không làm được hả?”
Nước mắt Ti Du ào ào chảy xuống: “Đây là chuyện gì vậy trời!”