Trans : xSnowballx
Mạc Phàm vội vàng bế tiểu bạch hổ lên , dùng tay kiểm tra miệng của tiểu bạch hổ.
" Vãi chưa , vú giả mà nó coi là bảo bối ngậm trong miệng đâu ? " Mạc Phàm hầu như là hét lên .
Tiểu bạch hổ không cam lòng yếu thế cắn một phát vào ngón tay của Mạc Phàm. Mạc Phàm thu ngón tay lại, nước mắt muốn ngưng tụ thành băng rơi xuống đất, đương nhiên không phải bị cắn đau mà khóc , mà khóc vì làm sao trên thế giới này lại có vua lừa đảo tiểu bạch hổ.
" Vì một đoá hoa mà ném vú giả đi rồi, ngươi có còn đầu óc không hổ con, không phân biệt được dưa hấu với hạt vừng à " Mạc Phàm chỉ vào tiểu bạch hổ.
Giờ khắc này Mạc Phàm cảm nhận được cái gì gọi là nhân sinh lên voi xuống chó, mới vừa rồi còn nghĩ nhân tuyết lớn để vơ vét một bao tải thánh liên, nào có biết không cẩn thận ném đi mục đích quan trọng nhất tới Thiên Sơn, lẽ nào ngay cả ông trời cũng cảm thấy Mục Bạch có tội thì phải chịu, hẳn là bị đưa tới địa ngục .
" Làm sao bây giờ , chúng ta không thể trở về vào lúc này được " Triệu Mãn Duyên nói.
" Tớ không có biết , đừng hỏi tớ ".
Tuyết rơi , cảm giác mười mét đã không thấy gì , rõ ràng chỉ là hoa tuyết bay lượn tùy ý , xung quanh tối tăm, cả người rơi vào khủng hoảng cùng lạc lối.
Ánh sáng lờ mờ , tuyết dày đặc như được vén ra, một chàng trai mặc cổ phục dài mỏng mảnh, đi tới chỗ băng phượng giả Mục Ẩn Phượng đang bất động, nói với vẻ bực tức :" thực sự là gặp quỷ , lúc tuyết lớn anh còn thấy thánh liên 700 năm ở chỗ đó , vậy mà khi tuyết rơi thì đã không thấy tăm hơi đâu " .
" Không thấy ? " Mục Ẩn Phượng hỏi.
" Đúng , anh kiểm tra xung quang nhưng không thấy gì. Haiz , quên đi, quên đi , cuối cùng cũng cho lũ thợ săn kia , chỉ tổ lãng phí một chút thời gian của anh mà thôi " Mục Phi Loan nói.
Mục Phi Loan đồng ý với pháp sư liên minh , nếu bọn họ trợ giúp tìm ra yêu nữ thì sẽ đưa thánh liên 700 năm làm thù lao, vì thế mà nhiệm vụ đi lấy thánh liên dĩ nhiên là giao cho Mục Phi Loan.
Đáng tiếc là Mục Phi Loan không lấy được thứ gì , vừa hay pháp sư liên minh vì phong sơn đại tuyết mà tản đi .
" Trên tay anh cầm thứ đá vụn gì vậy , đen thui " Mục Ẩn Phượng có chút không hiểu nhìn Mục Phi Loan.
" Anh cũng không biết , thấy ở chỗ thánh liên, anh thuận tay nhặt lên, cũng chả biết làm được cái gì, đang tính ném đi " Mục Phi Loan nói.
" Anh cũng kỳ lạ thật , không kiếm được thánh liên mà kiếm được đá đen "
Mục Phi Loan nghe thấy Mục Ẩn Phượng nói thế thì có chút không cam lòng , đang định ném hòn đá nhưng dẹp luôn khỏi ném.
Hòn đá đen này rất trơn nhẵn , phía trên còn ám ướt trơn tuột, cầm thích lắm, trước tiên cứ lấy về đi , còn thật sự không có tác dụng gì coi như món đồ trang trí đặt trong thư phòng của mình.
Tứ đại tài giáo chưa có ý định từ bỏ , ý chí nói cho bọn họ nếu cứ tiếp tục ở Thiên Sơn, bọn họ có thể chết ở Thiên Sơn.
" Không còn cách nào, chỉ có thể làm như vậy " Đại tài giáo cau mày nói.
" Tôi nghĩ cấp trên sẽ lý giải , dù sao bây giờ không bắt được cô ta thì mùa xuân năm sau chẳng biết cô ta ở đâu " tài giáo Molles nói.
" Chết tiệt thật , vốn tưởng rằng lợi dụng được lòng tham của mấy tên pháp sư này để giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ , nhưng không nghĩ bọn chúng lại to gan lớn mật , ngay cả cửu mang cố trận do chúng ta bố trí cũng dám phá " tài giáo tóc xanh nói.
" Đừng nói nhiều , nếu đã quyết định dùng thì chúng ta phải đồng tâm hiệp lực " đại tài giáo nói.
Nói xong thì đại tài giáo liếc mắt một cái, nói với hiền giả Pelina ở rất gần :" Cảm tạ nữ hiền giả đã cố ý tới đây, cô cũng đã thấy tình hình trước mắt , chúng tôi không thể không dùng một ít năng lực đang gây tranh cãi để tập nã người kia . Chỉ hy vọng nữ hiền giả mau chóng để những người khác rời khỏi đây , chúng tôi không muốn làm tổn thương người vô tội ".
" Tài giáo đại nhân , hy vọng ngài cân nhắc thận trọng " Pelina nói.
" Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, mặc dù có bị cấp trên trừng phạt thì chúng tôi cũng không dễ dàng để một người mang tới uy hiếp cho thành thị được tùy ý cất bước như vậy " Đại tài giáo nói.
" Nhưng mà ...bản thân cô ta ở Thiên Sơn, ở Thiên Sơn thì cô ta sẽ không làm tổn thương bất cứ người nào. Có lúc phải cho những người bất hạnh như này có một cơ hội chứ ? " Pelina thấp giọng nói.
" Cô ta không phải kẻ bất hạnh, mà cô ta là người hết sức nguy hiểm , nếu như không nhanh chóng xử lý cô ta thì sẽ dẫn tới hậu quả càng nghiêm trọng hơn, lúc đó là mấy ngàn người, mấy chục ngàn người gặp tai nạn , vào lúc đó mới thật sự bất hạnh. Chức trách dị tài viện chúng tôi là phòng cùng bóp chết những trường hợp này , nhân từ chỉ mang đến hậu quả đáng sợ hơn mà thôi " Đại tài giáo nói với ngôn từ chĩnh nghĩa .
" Haizz, được rồi , tôi sẽ mau chóng sơ tán những người khác. Theo tôi hiểu thì cô ấy còn chưa làm chuyện gì nguy hại chân chính cho người khác, hy vọng mấy tài giáo không làm tổn thương tính mạng của cô ấy " Pelina dặn dò.
'' Lần này là chúng tôi phụng mệnh tập nã "
Băng tuyết phong sơn , Pelina cũng biết khó ở lâu được trong hoàn cảnh khắc nghiệt, quay đầu nhìn bốn tên tài giáo lặng lặng đứng trong tuyết lớn, thở dài một hơi, cưỡi thú cưỡi của mình xuống núi.
Tuyết thổi như bùa đòi mạng đày đặc, theo tử hoang chi phong cùng tử hoang băng tia ngày càng mãnh liệt , không có ai cảm thấy phong sơn đại tuyết chỉ là tuyết lớn bình thường , đây chính là một hồi tuyết lớn tuyệt diệt , không ai còn sống.
" Ê a ~~~~ ".
" Ê a ~~~ "
Tiểu bạch hổ hưng phấn kêu lên, móng vuốt vung vẩy giữa không trung , giống như có mỹ vị gì ở gần đó làm nó có chút không chờ đợi được nữa.
" Ngươi đừng tiếp tục làm phiền lão tử , chờ bọn ta trở lại thiên trì ngươi trở về nhà , đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo bọn ta cùng ăn cùng uống , rồi nằm ngủ trên ngực, chỗ tốt ngươi đều vứt đi rồi, còn làm mất cả ty thạch anh của ta " Mạc Phàm không vui nói.
" Ê a "
" Ê a "
Tiểu bạch hổ không ngừng kêu ở chỗ này, trước đó Mạc Phàm thấy tiểu bạch hổ huyên náo , nói chuyện đưa nó về với mẹ thì một giây sau tiểu bạch hổ lập tức thành thật.
" Hình như nó đang nói bên kia có thứ khá là quan trọng " Apase nói ra phỏng đoán.
" Ty thạch anh cũng đã ném...ồ, cái kia có hơi quen thuộc " Mạc Phàm nhìn chằm chằm màn tuyết , bất chợt tuyết như vén màn , một chàng trai mặc trường y đơn bạc đi ra từ nơi đó.
Thứ trên tay người đó cầm phát ra ánh sáng, chính là hòn đá lúc ở mẫu giáo ưng sào thấy tiểu bạch hổ đang ngậm trong miệng.