TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 139

Chương 139: Cầu xin

Khương Thái Xương nhíu mày, nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ trước mặt mình, lão đứng dậy, bước tới, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô đến cầu xin tôi là có ý gì? Cô muốn hại nhà họ Khương rước họa vào thân sao? Chuyện này do Tiêu Chính Văn gây ra, cậu ta không chịu trách nhiệm thì còn ai chịu trách nhiệm? Chẳng phải cậu ta thề thốt là có thể tự giải quyết sao? Sao nào? Bây giờ lại bảo cô đến quỳ xuống cầu xin tôi à?”

Khương Vy Nhan lắc đầu, nước mắt giàn giụa, nói: “Không phải đâu ông, là cháu tự đến xin ông, chứ không phải ý của Tiêu Chính Văn. Dù gì anh ấy cũng là bố của Na Na, cháu và Na Na không thể để mất anh ấy được…”

“Hừ!”

Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi, quay lưng với Khương Vy Nhan, tức giận nói: “Cậu ta là con chó hoang của nhà họ Tiêu! Chẳng có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Khương tôi cả! Nếu không vì chuyện của năm năm trước thì nhà họ Khương tôi đã không bị mất cơ hội nâng lên thành thế gia hạng nhất rồi. Nếu không vì cậu ta thì bây giờ cô đâu bị thế này. Khương Vy Nhan ơi là Khương Vy Nhan, trước kia cô là đứa cháu được tôi yêu thương nhất, nhưng nhìn cô bây giờ thế này, vì một tên vô dụng chẳng ra gì mà phải quỳ xuống cầu xin cho cậu ta! Cút ra ngoài! Khương Thái Xương tôi không có đứa cháu gái như cô!”

Khương Vy Nhan khóc nức nở, nói: “Ông nội, cháu xin ông đấy, ông hãy giúp Tiêu Chính Văn đi mà… Cháu và Na Na thực sự không thể để mất anh ấy, hu hu hu…”

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, Khương Mỹ Nghiên mặc chiếc váy ngắn hở lưng màu đen, chân đeo tất lưới đen mỏng, đi giày cao gót, vẻ mặt kiêu ngạo bước vào, tức giận mắng: “Khương Vy Nhan! Cô không hiểu tiếng người à? Ông nội bảo cô cút ra ngoài cơ mà! Loại tiện nhân như cô mà còn cầu xin ông nội giúp sao? Đừng hòng!”

“Chị Mỹ Nghiên, em biết trước giờ chị không thích em, nhưng em xin chị hãy giúp em lần này. Chỉ cần giúp được Tiêu Chính Văn, em có thể nhường mối hợp tác với tập đoàn Lợi Dân cho chị”, Khương Vy Nhan nước mắt lã chã nói.

Câu nói này khiến Khương Mỹ Nghiên xiêu lòng thật, cô ta nhíu mày, sau đó nói với Khương Thái Xương: “Ông nội, hay là chúng ta giúp Khương Vy Nhan nhé? Dù gì bây giờ Tiêu Chính Văn cũng là con rể nhà họ Khương, cho dù chúng ta không thừa nhận, thì bên ngoài người ta cũng đồn là thế. Nếu Tiêu Chính Văn xảy ra chuyện thì liệu người ngoài có cười vào mặt nhà họ Khương chúng ta không nhỉ?”

Khương Thái Xương nhíu mày, lắc đầu đáp: “Vô ích thôi, đến nhà họ Khương mà nhà họ Ninh cũng chẳng coi ra gì, bây giờ lại còn muốn giúp con chó hoang kia sao? Chuyện này dừng lại ở đây đi, đừng nhắc đến nữa, hai đứa ra ngoài đi!”

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế, nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ dưới đất với ánh mắt khinh miệt, rồi xoay người rời đi.

Khương Vy Nhan cũng chậm rãi đứng dậy, cuối cùng lau nước mắt, rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì Khương Mỹ Nghiên đuổi theo, lạnh lùng hỏi: “Khương Vy Nhan, chỉ cần tôi giúp cô và Tiêu Chính Văn thì cô sẽ nhường mối hợp tác với tập đoàn Lợi Dân cho tôi sao?”

Khương Vy Nhan quay lại, lau nước mắt, gật đầu nói rất nghiêm túc: “Vâng, em có thể không cần mối làm ăn này, em chỉ cần Tiêu Chính Văn bình an vô sự”.

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng cười nói: “Cô cũng si tình đấy chứ, được rồi, tôi sẽ liên lạc với người tôi quen giúp cô. Tôi nói trước nhé, tôi làm vậy không phải là vì mối làm ăn trong tay cô, mà là vì nhà họ Khương”.

Nói xong, Khương Mỹ Nghiên lập tức gọi điện thoại cho Ngô Khoan Nghiệp, nói: “Chồng ơi, anh có quen Ninh Dương của nhà họ Ninh không? Hoặc là ai đó có thể nói được anh ta?”

Ở bên kia, Ngô Khoan Nghiệp đang ở công ty, cô thư ký vừa được tuyển vào đang ngồi trên đùi cậu ta, cậu ta ra hiệu im lặng, cười đáp: “Nhà họ Ninh? Quen chứ, anh với Ninh Dương là chỗ quen biết cũ, anh em chí cốt đấy. Sao vậy?”

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế thì cười tươi như hoa, nói: “Thế à? Vậy anh có thể hẹn Ninh Dương ra ngoài ăn cơm không? Em có chút việc muốn nhờ anh ta”.

“Chuyện gì vậy?”. Ngô Khoan Nghiệp hỏi.

“Ôi dào, là tại Khương Vy Nhan ấy, cô ta khóc lóc cầu xin em giúp cô ta, xin Ninh Dương tha cho Tiêu Chính Văn. Người làm chị họ như em dù gì cũng nên giúp chứ, đúng không?”, Khương Mỹ Nghiên nói vẻ nhân nghĩa lắm, sau đó bước sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Khương Vy Nhan đã nói rồi, chỉ cần giúp được cô ta chuyện này, thì sẽ nhường toàn bộ mối hợp tác với tập đoàn Lợi Dân cho em. Nếu anh và Ninh Dương là anh em chí cốt với nhau thì anh hẹn anh ta ra ngoài ăn bữa cơm rồi hỏi ý anh ta thế nào. Nếu không được thì có thể bảo Ninh Dương giả vờ tha cho Tiêu Chính Văn, chờ chúng ta lấy được mối hợp tác rồi thì chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa cả”.

Ngô Khoan Nghiệp nghĩ một lát, đẩy cô thư ký ở bên cạnh ra, nói: “Cách này hay đấy, được, lát nữa anh gọi hỏi Ninh Dương xem thế nào”.

Nói xong, Ngô Khoan Nghiệp cúp máy.

Sau đó, cậu ta nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho Ninh Dương, chuông reo mãi mới nghe thấy một giọng nữ bắt máy: “Ngô Khoan Nghiệp? Anh tìm anh trai tôi làm gì?”

“Ơ? Là em Kỳ Nhi đấy à? Anh nghe nói Ninh Dương đã về, nên mấy anh em muốn gọi anh ấy ra ngoài ăn bữa cơm gặp nhau ấy mà”, Ngô Khoan Nghiệp cười ha ha đáp.

“Được rồi, tôi còn lạ gì anh nữa? Anh nói thật đi, tìm anh tôi có việc gì?”, Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng nói.

Ngô Khoan Nghiệp cười ha ha hai tiếng, chẳng còn cách nào khác, chỉ đành kể lại chuyện vừa rồi Khương Mỹ Nghiên nhờ.

Ninh Kỳ Nghi nghe xong, nở nụ cười âm hiểm, nhíu mày, nói đầy cao ngạo: “Khương Vy Nhan? Ha ha, được, tôi đồng ý, tối nay tôi sẽ đến”.

Nói xong, Ninh Kỳ Nhi cúp luôn máy, ánh mắt cô ta khiến người ta lạnh buốt.

Khương Vy Nhan!

Đã mấy năm không gặp, không ngờ bây giờ cô lại bê tha đến như vậy sao?

Vì một kẻ như Tiêu Chính Văn mà phải hạ mình cầu xin anh tôi?

Vậy thì tối nay tôi sẽ hủy hoại cô!

“Điện thoại của ai đấy em?”

Đúng lúc này, Ninh Dương vừa ra ngoài trở về, nhận khăn lông trong tay người làm, lau mồ hôi.

Ninh Kỳ Nhi mỉm cười đáp: “Không có gì ạ, bán hàng thôi”.

Ninh Dương cũng không quan tâm lắm, quay người đi lên tầng tắm rửa.

Còn ở bên này, Khương Mỹ Nghiên và Khương Vy Nhan đang sốt ruột chờ điện thoại của Ngô Khoan Nghiệp. Chẳng bao lâu sau, Ngô Khoan Nghiệp đã gọi lại, Khương Mỹ Nghiên vội vàng nghe máy, hỏi: “Thế nào rồi? Anh hẹn được chưa?”

Ngô Khoan Nghiệp hơi do dự nói: “Hẹn thì hẹn được rồi, nhưng không hẹn được Ninh Dương, mà là Ninh Kỳ Nhi”.

“Ninh…”, Khương Mỹ Nghiên suýt nữa thốt lên, cô ta ngoái đầu lại nhìn Khương Vy Nhan đang nhìn mình với vẻ lo lắng, mong chờ, rồi vội vàng quay đi, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại là cô ta?”

Ngô Khoan Nghiệp cũng chẳng còn cách nào khác, đáp: “Anh cũng không ngờ mà, có lẽ đúng lúc Ninh Dương có việc bận, nhưng chắc là không sao đâu. Ninh Kỳ Nhi là cô em gái mà Ninh Dương thương yêu nhất, nâng như nâng trứng, nếu được người trong cuộc là Ninh Kỳ Nhi tha thứ thì chẳng phải còn tốt hơn sao?”

Khương Mỹ Nghiên nhíu mày, nghĩ một lúc lâu, nói: “Thôi được rồi, anh đặt nhà hàng đi, tối nay em dẫn Khương Vy Nhan đến”.

Khương Mỹ Nghiên nói xong thì cúp máy, nặn ra nụ cười, quay lại nói với Khương Vy Nhan: “Được rồi, tôi đã lo xong cho cô rồi đấy, tối nay cứ đi cùng tôi đến đó là được”.

Đọc truyện chữ Full