TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 276

Chương 276: Quân vương cấp một sao

Mà bên này, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, thở ra một hơi, bảo tài xế chở anh về thẳng công ty của tập đoàn Đỗ Thị.

Để tránh hiểu lầm, Tiêu Chính Văn đã xuống xe cách đó một con phố.

Sau đó, anh đi thẳng về phía cửa lớn của tập đoàn Đỗ Thị, kết quả gặp ngay Đỗ Tình Tuyết đang xuống xe ngoài cửa.

Sắc mặt Đỗ Tình Tuyết không được tốt lắm, vội vội vàng vàng.

Cô ta thấy Tiêu Chính Văn đứng đó, trong lòng hơi lúng túng ngượng ngùng.

Bởi vì, sáng nay cô ta đã đến thăm Đỗ Hạo Hiên ở đồn thanh tra.

Kết quả, Đỗ Hạo Hiên bị gãy một chân, một tay, tay còn lại bị chém đứt lìa!

Tuy rằng được đưa đến bệnh viện kịp thời, nối thành công cánh tay phải nhưng vẫn thảm hại như cũ!

Cô ta không thể tưởng tượng nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy Đỗ Hạo Hiên ra nông nỗi này, tâm cô ta cũng trở nên lạnh lùng…

Hơn nữa, trong một buổi sáng, nhà họ Đỗ ở tỉnh đã nhận được tin Đỗ Hạo Hiên bị bắt.

Bố của cô ta đang vội vàng đến đây, khoảng nửa tiếng là sẽ tới Tu Hà!

Lúc này, nhìn thấy Tiêu Chính Văn còn dám xuất hiện tại cửa lớn công ty, Đỗ Tình Tuyết không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Mà Tiêu Chính Văn lại như chẳng có việc gì chào hỏi Đỗ Tình Tuyết, hỏi: “Phó tổng giám đốc Đỗ, nhìn sắc mặt cô, hình như không được tốt cho lắm? Mắt thâm quầng, mí mắt sưng mọng, ngủ không ngon sao?”

Vẻ mặt Đỗ Tình Tuyết lạnh tanh, vẫn mở lời đáp: “Đỗ Hạo Hiên là do anh đánh bị thương sao?”

Tiêu Chính Văn không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Là tôi, đó là do anh ta có tội phải chịu trừng phạt”.

Đỗ Tình Tuyết đau đầu nói: “Tuy rằng tôi không thích Đỗ Hạo Hiên, nhưng anh ra tay quá nặng rồi! Lát nữa mấy người bố tôi sẽ đến Tu Hà, bọn họ nhất định sẽ không tha cho anh! Anh vẫn nên nghĩ đường thoát đi… Hơn nữa tôi nhắc nhở anh, tối qua anh ra tay với Tần Hạo, Tần Hạo đã quay về mách tội anh rồi, nhà họ Tần cũng cử người vô cùng có năng lực là đại sư Lưu tới Tu Hà, mặc dù tôi không biết ông ta định làm gì, nhưng tôi đoán, chắc là đến tìm anh báo thù…”

“Đại sư Lưu? Nhà họ Tần ở tỉnh phái đến à?”

Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt hơi u ám.

Xem ra, Tần Hạo này bị đánh chưa đủ đau.

Đỗ Tình Tuyết liếc nhìn Tiêu Chính Văn, thở dài một hơi, giải thích: “Đại sư Lưu này rất mạnh, có danh tiếng ở tỉnh, mở mấy võ đường, ông ta kết giao với không ít người có tiếng ở tỉnh, là khách lớn của rất nhiều gia đình giàu có! Hơn nữa đồ đệ trong võ đường của ông ta giành được nhiều chức vô địch quyền anh, một số còn nhập ngũ để phục vụ đất nước và trở thành lính đặc chủng. Còn có tin đồn, một người nào đó còn là thiếu tá của phân khu nào đó ở chiến khu Đông Nguyên…”

“Còn nữa, theo như tin tức tôi nghe ngóng được, thực lực của đại sư Lưu này, không dưới binh vương cấp bốn sao, rất có khả năng là quân vương cấp một sao…”

Nói đến đây, Đỗ Tình Tuyết liền cảm thấy ớn lạnh!

Đại sư Lưu có rất nhiều đệ tử ở khắp nơi trong tỉnh, là nhân vật được rất nhiều gia tộc lớn cạnh tranh nhau để móc nối quan hệ.

Bởi ông ta có năng lực đủ mạnh!

Ông ta đã từng đập một con sư tử đá bằng tay không, từ đó trở nên nổi tiếng trong giới nhà giàu của tỉnh!

Nghe những điều này, Tiêu Chính Văn không khỏi nhướng mày, bình tĩnh nhún vai, đáp: “Hóa ra là mạnh như vậy…”

Đôi lông mày lá liễu của Đỗ Tình Tuyết nhíu chặt, nheo mắt nhìn Tiêu Chính Văn, phát hiện anh không hề sợ hãi, cô ta thắc mắc: “Nghe giọng điệu của anh như vậy chẳng lẽ anh không sợ tí nào sao? Đó là đại sư Lưu ở tỉnh, một người có thực lực rất mạnh, quân vương cấp một sao đấy… Sao có vẻ anh không sợ chút nào thế?”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh cười đáp: “Sợ thì có tác dụng gì? Người ta tự nhiên đến tìm tôi gây chuyện, vậy thì tôi đợi thôi. Có điều, ai tìm ai gây sự thì còn chưa chắc đâu”.

Nghe thấy vậy.

Đỗ Tình Tuyết bất lực lắc đầu: “Tiêu Chính Văn, không phải tôi xem thường anh, mà là vị đại sư Lưu đó rất lợi hại, tôi có thể cho anh một khoản tiền, anh mau đưa vợ con anh rời khỏi Tu Hà đi, tốt nhất là đến tỉnh khác sinh sống”.

Đỗ Tình Tuyết biết nếu không phải vì cô ta, Tiêu Chính Văn cũng sẽ không đắc tội với Tần Hạo, càng sẽ không đắc tội nhà họ Tần.

Tiêu Chính Văn nhìn Đỗ Tình Tuyết, phát hiện người phụ nữ này khá lương thiện, anh cười nói: “Không cần đâu, lâm trận bỏ chạy không phải nguyên tắc của tôi”.

“Sao anh vẫn nghe không hiểu vậy? Thôi bỏ đi, mặc kệ anh!”

Đỗ Tình Tuyết giận sôi máu, giậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.

Mà đúng lúc này, cô ta đột nhiên nhận được cuộc điện thoại, vừa nhìn trên màn hình điện thoại liền lo lắng đi sang bên cạnh nghe điện thoại, liên tục gật đầu rồi ngắt điện thoại.

Sau đó, sắc mặt cô ta lo lắng, nói với Tiêu Chính Văn: “Bố tôi sắp đến Tu Hà rồi, giờ phải làm thế nào? Nếu bố tôi biết là anh làm thì ông ấy nhất định sẽ giết anh!”

Tiêu Chính Văn nhìn dáng vẻ sốt ruột của Đỗ Tình Tuyết, tò mò hỏi: “Cô và Đỗ Hạo Hiên có phải anh em không vậy?”

Đỗ Tình Tuyết nghe đến đây, vẻ mặt uất hận thoáng qua, lắc đầu nói: “Chúng tôi không phải anh em ruột, là do bố tôi thông báo với bên ngoài như vậy. Thực ra, Đỗ Hạo Hiên là do bố tôi lăng nhăng bên ngoài với gái điếm ở hộp đêm trước khi bố mẹ tôi kết hôn. Sau đó, bà ta mang theo Đỗ Hạo Hiên tìm đến nhà chúng tôi, bởi nhà họ Đỗ có quy định riêng, vậy nên bố tôi chỉ có thể thông báo với bên ngoài, Đỗ Hạo Hiên là anh ruột của tôi!”

Nói đến đây, trong mắt Đỗ Tình Tuyết đầy vẻ căm hận.

Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu, mấy chuyện của giới nhà giàu đúng là vừa máu chó vừa phức tạp.

Hơn nữa, xem dáng vẻ Đỗ Tình Tuyết dường như vẫn còn ẩn chứa nhiều chuyện bí mật.

“Được rồi, anh cứ mặc kệ tôi, anh tự lo cho bản thân mình đi!”

Đỗ Tình Tuyết lạnh lùng nói: “Bố tôi là người có thù tất báo, nếu ông ấy biết anh ra tay với Đỗ Hạo Hiên, nhất định sẽ không tha cho anh! Anh vẫn nên nghĩ cách làm sao để giải quyết chuyện này đi…”

Tiêu Chính Văn nhướng mày, nói: “Chuyện gì đến cũng phải đến, chẳng lẽ, bố cô không nói lý lẽ sao? Lỗi là của Đỗ Hạo Hiên, tôi không giết anh ta đã là nể mặt cô lắm rồi. Nếu như bố cô quyết tâm phải nói chuyện công bằng, vậy thì tôi cũng không bận tâm để ông ta biết, có những người không thể động vào!”

“…”

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, cơ thể Đỗ Tình Tuyết run rẩy, đột nhiên cảm nhận được luồng hơi thở lạnh lẽo từ trên người Tiêu Chính Văn!

Người đàn ông này, thật sự chỉ là một người bình thường thôi sao?

Đồng thời đắc tội nhà họ Đỗ và nhà họ Tần, vậy mà lại chẳng sợ hãi chút nào…

“Vậy anh… đi theo tôi, tôi có thể cầu xin bố tôi”, Đỗ Tình Tuyết nói với vẻ mặt u ám.

Nhưng cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen đã đậu trước Chi Cục thanh tra phân khu Tùng Đào.

Bước xuống từ trên xe là một người đàn ông trung niên uy nghiêm, tóc hơi hoa râm, đeo gọng kính vàng, mặc áo vest đen.

Tiếp theo là một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt cực kì lo lắng bước xuống xe, trên người mặc trang phục đắt tiền, trang điểm lòe loẹt, mặc dù nhìn có vẻ hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn thướt tha!

Hai người lần lượt tiến vào Chi Cục thanh tra, trợ lý phía sau lạnh lùng nói với lính tuần ở quầy tiếp tân: “Chào anh, chúng tôi tới bảo lãnh cho Đỗ Hạo Hiên”.

Lính tuần nhướng mày nhìn ba người trước mặt, hỏi: “Mọi người có quan hệ gì với Đỗ Hạo Hiên?”

Người phụ nữ trung niên kiêu ngạo không kiên nhẫn, sốt ruột nói: “Tôi là mẹ nó, đây là bố nó, chúng tôi là người nhà họ Đỗ ở tỉnh! Mau thả con trai tôi ra! Ngoài ra, kẻ ra tay hại con trai tôi bị thương là ai, mau bắt lại! Nhất định bắt hắn lại, bắn chết hắn!”

Nam trợ lý trẻ tuổi cũng giải thích: “Vị đây là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đỗ Thị – Đỗ Bá Đào”.

Sau khi nói xong, nam trợ lý cực kì kiêu ngạo đẩy đẩy gọng kính của mình.

Trước đây, chỉ cần hắn nói ra thân phận của ông chủ mình thì về căn bản ở tỉnh có thể ngang nhiên bước đi!

Một Tu Hà nhỏ bé có thể có trở ngại gì chứ?

Nhưng lính tuần trước mặt, nghe xong liền đập mạnh tập tài liệu, lạnh lùng nói: “Đỗ Hạo Hiên, không thả cũng không được bảo lãnh! Ngoài ra, vị quý bà đây, con trai bà đang bị nghi ngờ dính dáng đến tội cưỡng hiếp không thành! Mong bà hãy chú ý ngôn từ!

 

Đọc truyện chữ Full