TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1414

Chương 1414

Loại kiến thức bị thất truyền này cũng không được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục, nhưng nghe nói đã thất truyền nhiều năm.

 

Dù có là Tiêu Chính Văn hiện giờ thì cũng chưa thể lĩnh hội được chân lý trong đó!

 

Thanh Phong Môn và đám người bên cạnh ông Lư nhìn thấy cảnh tượng này cũng thốt lên đầy vẻ kinh ngạc.

 

Điều này rõ ràng đã vượt qua tưởng tượng của tất cả đám người bọn họ!

 

Một bước rút ngắn khoảng cách mấy chục mét, hơn nữa còn xuất hiện ở khoảng cách mấy chục mét phía xa chỉ trong nháy mắt!

 

Chuyện này cũng quá ảo diệu!

 

“Sao nào? Bây giờ cậu quay đầu thì vẫn còn một cơ hội để được sống tiếp đấy!”

 

Ông Hứa cao ngạo chắp một tay sau lưng, hơi ngẩng đầu nói.

 

Lúc này, ông Hứa tin chắc rằng chỉ cần Tiêu Chính Văn không ngốc thì nhất định sẽ chịu thua trước cụ ta.

 

Không cần đánh mà cũng khiến người phải quy phục mới chính là sách lược đỉnh cao nhất!

 

Thật ra ông Hứa cũng có mấy phần kiêng dè con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù vẫn chưa đến mức sợ, nhưng giao đấu cùng với một người như thế này tuyệt đối không phải là thượng sách!

 

“Thúc Địa Thành Thốn, ông cũng không đơn giản chút nào nhỉ, có điều chỉ dựa vào chút năng lực này mà muốn bắt tôi quy phục ông, e rằng hơi khó đấy!”

 

“Con người tôi xuất thân từ quân đội, cũng nếm trải kha khá các loại nghịch cảnh khó khăn. Hơn nữa người xuất thân từ quân nhân thì đều có một thói quen, trên quỳ gối trước đất trời, dưới quỳ gối trước bố mẹ, tuyệt đối không quỳ gối để cầu xin người khác!”

 

“Dù có chết thì cũng phải ngạo nghễ vươn thẳng lưng!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa siết chặt con dao quân đội năm cạnh, nhìn ông Hứa bằng ánh mắt đăm đăm.

 

Đối diện với kẻ địch mạnh, Tiêu Chính Văn buộc phải cẩn thận hơn nhiều.

 

Người này không chỉ có cảnh giới cao, thực lực cũng mạnh tới mức ngay cả Tiêu Chính Văn cũng có cảm giác bị chèn ép.

 

“Haizz! Cậu thanh niên, lẽ nào cậu không biết từ xưa tới nay, có biết bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi còn ưu tú giỏi giang hơn cậu, thế nhưng bọn họ đều trở thành dĩ vãng trước khi kịp thành danh!”

 

“Chính bởi vì họ không thức thời, nếu như cậu đã một lòng xin được chết, vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.

 

Vừa dứt lời, bóng đen lập tức vụt qua trước mắt Tiêu Chính Văn.

 

Ngón tay của ông Hứa như dao, chém thẳng về phía gáy của Tiêu Chính Văn.

Chiêu thức này thoạt nhìn thì có vẻ bình thường không có gì kì lạ.

Đọc truyện chữ Full