TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2594

“Chủ tịch Lâm, trừ chuyện đó ra, anh không sợ thế lực sau lưng nhà họ Bành tôi sao?”

Bành Hạo Nhiên thấy nhà họ Bành uy hiếp không có tác dụng, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói lực lượng phía sau ra.

“Thế lực phía sau nhà họ Bành sao?”

Lâm Dương dán sát gân hơn, khàn giọng nói: “Là thế lực gì?” “Chủ tịch Lâm! Dương Hoa của các anh cũng coi như có thủ đoạn thông thiên, sao có thể không biết sau lưng tôi là thế lực. nào? Nếu như anh đụng vào tôi, không sợ đắc tội thế lực sau lưng tôi sao?”

Bành Hạo Nhiên run run rẩy rẩy, mở miệng nói.

“Tôi nghĩ lực lượng sau lưng anh sẽ không vì anh mà khai chiến với Dương Hoa! Dù sao tôi tin bọn họ đã biết được kết cục của thôn Dược Vương! Bọn họ không thể không cân nhắc suy nghĩ chuyện này?”

Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.

Toàn thân Bành Hạo Nhiên run lên, không nói chuyện.

Đúng vậy, anh ta chỉ là vai phụ, người ta sẽ vì một quân cờ như anh ta mà khai chiến với chủ tịch Lâm sao? E rằng mất nhiều hơn được! “Chủ tịch Lâm, chắng lẽ…

Chuyện này thật sự không còn đường sống vấn hôi sao?”

Bành Hạo Nhiên run rẩy hỏi.

“Đương nhiên là có.”

Lâm Dương ngồi xuống trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết, bên kia phái anh tới Giang Thành, rôt cuộc là vì chuyện gì, như vậy, tôi có thể tha cho anh một mạng!”

Những lời này vang lên, sắc mặt Bành Hạo Nhiên lập tức thay đổi.

“Chủ tịch Lâm, anh…

Anh đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu gì cả…”

Bành Hạo Nhiên há to miệng, gương mặt trắng bệch, giọng nói cũng suy yếu.

“Nói cái gì còn cần tôi lặp lại sao? Nhà họ Bành các anh vô duyên vô cớ mua sản nghiệp ở Giang Thành, mở nhà hàng, mở quán rượu, chẳng lẽ nhìn trúng thị trường Giang Thành?”

Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Chuyện này…

Chủ tịch Lâm, chúng tôi chỉ cảm thấy Giang Thành rất có tiêm lực. phát triển, muốn tới nơi này đầu tư thôi, chúng tôi…

Chúng tôi không có làm chuyện gì khác!”

Bành Hạo Nhiên vội vàng giải thích.

“Cho nên anh vẫn không chịu nói à?”

Lâm Dương khàn giọng hỏi.

Bành Hạo Nhiên gần như sắp khóc thành tiếng: “Chủ tịch Lâm, tôi…

Tôi không biết gì cả…”

“Ra tay!”

Lâm Dương đứng dậy lạnh nhạt nói, muốn rời đi.

“Đừng! Đừng mài!”

Bành Hạo Nhiên điên cuồng vùng vẫy.

Nhưng anh ta có thể thoát khỏi đám Huỳnh Lam sao? Huỳnh Lam giao súng cho người bên cạnh, lại nhận lấy một thanh đao thuộc hạ đưa tới, giữ chặt Bành Hạo Nhiên trên đất, muốn chém tay chân anh ta.

“Dừng tay! Dừng tay! Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả! Chủ tịch Lâm, anh muốn biết chuyện gì, tôi sẽ nói hết cho anh!”

Bành Hạo Nhiên không nhịn được nữa, vội vàng la lên, còn dám phản kháng một chút sao? Lâm Dương dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh ta.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full