Nhưng sao bọn họ có thể ngăn được Lâm Dương? Mấy kim châm cứu vung tới, những vệ sĩ này bị định trụ rồi.
Lâm Dương đẩy ngã đám vệ sĩ, sau đó lấy một cái kim châm cứu ra, đi về phía Tân Tuấn Minh.
Tân Tuấn Minh không phải là kẻ ngốc.
Anh ta từng nghe nói một châm của bác sĩ Lâm có thể biến người ta thành phế nhân, nếu một châm này đâm trúng mình, vậy thì nguy rồi.
“Bác sĩ Lâm! Đừng! Đừng mài Anh không thể làm như vậy! Tôi là người của sơn trang Huyết Kiếm! Nếu anh dám đụng vào tôi, sơn trang Huyết Kiếm sế không tha cho anh đâu, tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
Tân Tuấn Minh không chịu đựng nổi, chỉ có thể như bệnh †âm thần kêu lên.
“Sơn trang Huyết Kiếm ư?”
Lúc này Lâm Dương sửng sốt.
Tần Tuấn Minh thấy thể trong lòng mừng rỡ, cho rằng tên tuổi của gia tộc có tác dụng, lúc này la lên: “Không sai, là sơn trang Huyết Kiếm! Bác sĩ Lâm từng nghe tới tên tuổi của gia tộc tôi rồi đúng không? Như vậy thì dễ nói rồi, bác sĩ Lâm, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, mọi người kết bạn, anh tha cho tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh! Thế nào?”
Nhưng mà Lâm Dương coi như không nghe thấy lời anh ta nói, lập tức hỏi: “Sơn trang Huyết Kiếm mà anh nói, có phải là nhà gái ở thành phố Thanh Nguyên hay không?”
“Đúng vậy, là nhà gái Tân Tuấn Minh vội đáp.
“Không đúng, người nhà gái họ Trang, anh họ Tần, sao anh là người nhà gái được?”
Lâm Dương nhíu mày.
Sắc mặt Tân Tuần Minh thay đối, chân chừ một lát nhỏ giọng nói: “Đó là vì tôi… Tôi là con riêng của gia chủ nhà họ Trang, tôi… Tôi theo họ mẹt”
“Vậy sao?”
Lâm Dương khẽ cau mày, nhưng vẫn tiến lên trước.
“Bác sĩ Lâm, anh… Anh làm gì thế?”
Tân Tuấn Minh luống cuống, liên tục kêu la.
“Anh tới địa bàn của tôi giương oai, lại còn muốn làm hại Tô Nhan, sao tôi dễ dàng tha cho anh như vậy được? Chỉ là một sơn trang Huyết Kiếm mà thôi, còn chưa chấn trụ được. tôi!”
Lâm Dương hừ lạnh.
“Bác sĩ Lâm tha mạng!”
Tân Tuấn Minh gần như sắp khóc.
Đúng vậy, một sơn trang Huyết Kiếm sao có khả năng uy hiếp được bác sĩ Lâm? Anh ngay cả người của thôn Dược Vương đều diệt nha.
Bỗng nhiên Tần Tuấn Minh như nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng la lên với Tô Nhan: “Tô Nhan! Cứu anh với! Giúp anh nói mấy câu đi! Cầu xin em, em phải tin tưởng anh, chúng †a là bạn học, ngay từ đầu anh đã không tính thương tổn em mài Tô Nhan!”
Tô Nhan là hy vọng duy nhất của anh ta.
Vừa mới dứt lời, Tô Nhan có chút dao động.
Cô vốn là người mềm lòng, huống chỉ tốt xấu gì cũng là bạn học một thời gian… Tô Nhan ngập ngừng một lát, xoăn xuýt một lúc lâu, mới cẩn thận gọi một tiếng.
“Chuyện đó… Chủ… Chủ tịch Lâm…” Lâm Dương nghiêng đầu nhìn cô. Tô Nhan có chút khó xử, nhỏ giọng nói: “Đừng nên náo loạn gây ra tai nạn chết người nữa, nếu không thì sẽ gây thêm phiên phức cho chủ tịch Lâm, như vậy Tô Nhan cũng… Áy náy…”
“Được rồi, anh nghe lời em.”
Lâm Dương rất sảng khoái, trực tiếp đồng ý.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên