“Cảm ơn chủ tịch Lâm, cảm ơn bác sĩ Lâm!”
Tân Tuấn Minh mừng rỡ, không ngừng dập đầu.
“Cảm ơn bạn học của anh ấy.”
Lâm Dương nói.
“Dạ dạ, cảm ơn Tô Nhan.”
Tân Tuấn Minh không ngừng kicñ động.
Tô Nhan không hé răng, chỉ nhìn Lâm Dương đầy cảm kiơh. “Đúng rôi, vì sao anh tìm tới đây? Vì sao muốn ép Tô Nhan gả cho anh?”
Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Tôi… Tân Tuấn Minh há miệng thở dốc.
“Đừng nói với tôi anh thật sự thầm mến Tô Nhan, tôi không ngốc như vậy, nói, lân này anh tới, là có mục đích gì?”
Lâm Dương lạnh lùng quát.
Tân Tuấn Minh nghiến răng một cái, nói thắng: “Không sai, tôi muốn cưới Tô Nhan không phải vì thích cô ấy, mục đích của tôi… Vẫn là hôn lễ của sơn trang Huyết Kiếm…”
“Hôn lễ của sơn trang Huyết Kiếm?”
Lâm Dương sửng sốt.
Tô Nhan có liên quan gì tới hôn lễ này?
“Bác sĩ Lâm biết hôn lễ của sơn trang tôi sao? Không lẽ… Anh cũng được mời?”
Tân Tuấn Minh thất thân hỏi.
“Hình như câu hỏi của anh hơi nhiều?”
Ánh mắt Lâm Dương phát lạnh.
Toàn thân Tân Tuấn Minh run lên, vội đáp: “Tôi không hỏi, tôi không hỏi, bác sĩ Lâm, anh đừng tức giận mà”
“Câu hỏi của tôi anh còn chưa trả lời!”
“Ách… Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi… Tôi muốn khiến bọn họ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, tôi muốn đám anh cả của tôi… Không dám coi thường tôi nữa, tôi muốn khiến đám người mắt chó nhìn người thấp biết, cho dù tôi là con riêng, tôi cũng mạnh hơn bọn họi”
Tân Tuân Minh âm thầm nghiến răng, trong mắt đều là
phẫn nộ. “Mạnh hơn bọn họ? Anh cưới Tô Nhan, thì có ý nghĩ mạnh
hơn bọn họ sao? Đây là đạo lý Lâm Dương không thể lý giải rồi “Toàn thế giới đều biết bác sĩ Lâm nhìn trúng Tô Nhan, nhưng đến bây giờ còn chưa có lấy cô ấy qua cửa, nếu tôi có thể lấy Tô Nhan, thì không phải cướp người từ tay bác sĩ Lâm sao? Ngay cả phụ nữ của bác sĩ Lâm tôi đều dám cướp, còn cướp tới tay, đây chính là bản lĩnh rất lớn, tất nhiên là bọn họ sẽ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa.
Trùng hợp là tôi và Tô Nhan là bạn học cũ, cho nên tôi muốn lợi dụng tầng quan hệ này bắt lấy Tô Nhan, chứng
minh mình!”
Tân Tuấn Minh cúi thấp đầu, cẩn thận nói.
Lâm Dương nghe thấy thế, có chút dở khóc dở cười.
Trêu đời này còn có người ngu ngốc như vậy sao? Tô Nhan ở bên cạnh cũng không biết nói gì cho phải.
“Xem ra vẫn là tôi làm phiền Tô Nhan rồi… Một khi đã như vậy, vậy người kia là sao đây? Anh ta là người của sơn trang Huyết Kiếm à?”
Lâm Dương chỉ người đàn ông đeo mặt na trêu đất.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên