Đường núi đúng là rất dốc, nhưng mà Quách Lệ cũng đã quá quen, lái rất nhanh.
“Không phải nói núi Chung Thân này thuộc khu vực cấm người sao, sao lại có hướng dân viên?” Lâm Dương ngồi ở cạnh ghế lái không nhịn được hỏi.
“Vân luôn có người không sợ chết muốn đến đây dạo, tôi lớn lên ở quanh đây, quen thuộc chỗ này đến mức không thể quen hơn được, sau khi tốt nghiệp đại học không tìm được việc làm, đơn giản làm hướng dẫn viên ở đây! Tuy là có rất ít khách, nhưng mà chỉ cần nhận được một đơn hàng thì cũng đã đủ ăn một năm rồi” Quách Lệ cười nói.
Lái xe cỡ khoảng một tiếng, đường dưới chân đã biến thành đường núi gập ghềnh, thân xe cực kỳ xóc nảy, không ngừng rung lắc.
“Chủ tịch Lâm, ngồi chắc nhé!”
Quách Lệ cầm chắc tay lái, siết chân ga, mạnh mế đâm thẳng lên núi.
Lại lái xe thêm một giờ nữa thì đã đến sườn núi Chụng Thân.
Đường núi ở đây chật hẹp, bên cạnh là vực sâu không đáy, lái xe rất đáng sợ, nếu như là người có tố chất tâm lý không tốt thì sợ là ngay cả sức đạp ga cũng không có, sợ đến mức toàn thân nhữn ra.
Rác!
Lúc này một tảng đá lớn bỗng nhiên lăn từ vách núi xuống. “Cẩn thận!”
Lâm Dương nôn nóng la lên.
Hơi thở của Quách Lệ gấp gáp, vội vàng giãm phanh lại. Lúc chiếc Wrangler dừng lại, một tảng đá lớn có đường kính khoảng ba mét lăn qua trước mặt chiếc xe, đập vào. chắn giữa đường.
Quá nguy hiểm!
Hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quách Lệ lập tức mở cửa xe nhìn một cái, mặt ủ mày chau. “Đã xảy ra chuyện gì? Ở đây cũng đâu có mưa, hơn nữa vách núi này cũng rất trống, tảng đá lớn như vậy… ở đâu ra?”
“Tất nhiên là có người đẩy từ trên núi xuống!” Lâm Dương cũng xuống xe, bình tĩnh nói.
“Sao cơ?”
Quách Lệ sửng sốt, bỗng nhiên cô ta như cảm nhận được gì đó, vội vàng nhìn xung quanh bốn phía.
Lúc này mới phát hiện trên đường, cả phía trước và sau xe đều xuất hiện rất nhiều người.
Những người này ai nấy đều mặc quần áo kỳ lạ, có người mặc trang phục cổ phong, có người mặc áo vest, không ai giống ai, nhưng mà trên tay họ ai cũng cầm chắc đao kiếm. “Mấy người là ai? Sơn tặc sao?” Quách Lệ nóng nảy, liên tục la lên: “Tôi nói cho mấy người biết, đừng làm bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đói”
Gô ta đã dẫn đường cho khách du lịch ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói là ở chỗ này có Sơn tặc, vậy nên Quách Lệ có hơn sửng sốt.
“Mấy người là ai?”
Một gã đàn ông tóc dài có gương mặt nhợt nhạt bước lên nhìn chằm chằm hai người lạnh lùng hỏi.
Lúc này mặt của Lâm Dương cũng không phải là gương mặt của bác sĩ Lâm nên những người này cũng không nhận ra anh.
“Chúng tôi là… khách đến đây du lịch thôi”
Quách Lệ run sợ vội nói.
Gô ta cũng không dám nói ra thân phận của chủ tịch Lâm, cô ta cảm giác những người này không giống sơn tặc. “Khách du lịch? Hừ, chỗ như thế này thì có cái gì đáng giá mà du lịch!” Gã đàn ông tóc dài lạnh lùng nói: “Hai người đến đây, e là vì quả Thiên Tỉnh rồi?”
“Phải thì làm sao?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên