“Thắng rồi sao?”.
Ở chỗ rẽ sân tập, Nhan Khả Nhi mắt sáng như đuốc, nhìn bóng dáng đang đứng sừng sững trên sàn đấu.
“Cô chủ, cô nên biết rõ, đây chỉ là bắt đầu, với tính tình của bọn họ… chắc chắn sẽ không nương tay như vậy đâu”, ông lão cung kính nói.
“Tôi biết, chỉ hi vọng… thần y Lâm có thể ứng phó được”, Nhan Khả Nhi khàn giọng nói.
Có lẽ không ai ngờ trận đấu y này sẽ kết thúc bằng phương thức như vậy.
Bước ngoặt quá lớn.
Tất cả như một giấc mơ.
Hiện trường xôn xao.
Trên mạng cũng bùng nổ.
Tòng Thảo nhận thua, Lâm Chính cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Liệu quý vị có thể về được chưa?”.
Lâm Chính xoay người, nói với người của thôn Dược Vương ở bên kia.
Người của thôn Dược Vương ai nấy sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào.
Ánh mắt bọn họ ngập tràn phẫn nộ.
Bọn họ không thể chấp nhận được thất bại bất ngờ này.
Nhưng… Lâm Chính mặc kệ.
Anh đường đường chính chính đánh bại người của thôn Dược Vương, những người này cũng nên ngoan ngoãn biến về nhà rồi.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia bỗng lên tiếng.
“Thần y Lâm, cuộc thi vẫn chưa kết thúc, sao cậu lại bắt chúng tôi về?”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Những người có mặt cũng không khỏi ngớ ra.
Trịnh Nam Thiên bỗng gầm lên: “Cẩn thận!”.
Lâm Chính giật thót trong lòng, quay phắt người lại.
Tòng Thảo ở bên cạnh bỗng rút một cây châm bạc ra, đâm mạnh vào bụng Lâm Chính.
Lâm Chính ôm bụng lùi lại, còn chưa đứng vững đã kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi vương vãi đầy đất, chẳng khác nào nước sôi sùng sục, tỏa ra khói trắng.
Ai nấy đều biến sắc.
Lúc này mới phát hiện khuôn mặt Lâm Chính đã trở nên đỏ bừng…
“Thần y Lâm!”.
“Thầy!”.
Tất cả như phát điên, xông về phía sàn đấu.
“Hỗn xược!”.
Người đàn ông trung niên quát lớn: “Quyết đấu y thuật! Ai dám làm loạn?”.
Ông ta dứt lời, những người của thôn Dược Vương phía sau ông ta nhón chân nhảy lên sàn đấu, đứng ở xung quanh, ngăn cản đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ định xông tới.
“Đánh lén! Các người đánh lén!”.
“Bỉ ổi!”.
“Tòng Thảo kia đã nhận thua rồi! Thần y Lâm đã tha cho cậu ta, mà cậu ta lại lấy oán báo ơn, ngầm hạ độc thủ! Vô liêm sỉ!”.
Mọi người phẫn nộ chửi mắng.
Các bình luận trên mạng lại càng bùng nổ hơn.
“Đây là đánh lén?”.
“Trời ạ, chẳng phải anh ta đã nhận thua rồi sao?”.
“Thần y Lâm bị sao vậy? Nhìn anh ấy có vẻ bất thường!”.
“Đây chính là người của thôn Dược Vương sao? Đúng là quá hạ lưu!”.
“Tức chết mất! Tôi muốn xông tới học viện Huyền Y Phái, băm chết mấy tên chó chết này!”.
“Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?”.
Cư dân mạng kích động, không ít khán giả ở hiện trường cũng vô cùng tức giận, bao vây sàn đấu.
“Sao nào? Các người muốn đối đầu với thôn Dược Vương sao?”.
Người đàn ông trung niên không chút sợ hãi, lạnh lùng hừ mũi.
Không ít người tỏ vẻ kiêng dè, không dám lên tiếng.
“Đối đầu? Thôn Dược Vương các ông làm ra chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, mà vẫn còn mặt mũi nói những lời như vậy với chúng tôi sao? Ông nghĩ các ông là cái thá gì hả? Muốn làm gì thì làm ở đây sao?”.
Một giọng nói hùng hồn và giận dữ vang lên.
Đám người tách ra, Trịnh Nam Thiên dẫn Tiểu Triệu đi tới đứng trước đám người.
“Ồ… Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là đại thống lĩnh Trịnh!”, người đàn ông trung niên cũng biết Trịnh Nam Thiên, nhưng sắc mặt không có gì thay đổi, hoàn toàn không biết sợ là gì.
“Trọng Mộc! Dẫn người của thôn Dược Vương các ông cút ngay đi!”, Trịnh Nam Thiên tức giận quát.
“Đại thống lĩnh Trịnh, tôi khuyên ông ăn nói khách khí chút, lần này đến học viện Huyền Y Phái không phải là ý của tôi, mà là ý của bên trên. Bên trên có quyết sách gì, e là ông cũng không can dự được đâu nhỉ?”, người đàn ông trung niên tên Trọng Mộc bình thản đáp.
Trịnh Nam Thiên thầm nghiến răng.
“Hơn nữa, trận quyết đấu Đông y lần này đã ký thỏa thuận sinh tử! Kết quả của cuộc thi bắt buộc phải có một bên ngã xuống mới coi như kết thúc! Nhận thua bằng miệng chỉ là lời nói dối mà thôi, đó được gọi là binh bất yếm trá!”, Trọng Mộc lại nói.
“Vô liêm sỉ!”.
“Tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như vậy!”.
“Quá bỉ ổi!”.
Một số người nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lột da uống máu Trọng Mộc.
Đại thống lĩnh Trịnh nổi giận đùng đùng, phất tay lên, gầm lớn: “Tôi không cần biết! Trọng Mộc, nếu ông không dẫn người của ông cút, thì tôi sẽ giết ông!”.
“Trịnh Nam Thiên! Ông dám?”, Trọng Mộc biến sắc, tức giận nói: “Ông có biết hậu quả khi can dự vào chuyện này không? Tôi khuyên ông đừng làm chuyện ngu ngốc!”.
“Bây giờ người đang làm chuyện ngu ngốc là ông! Ông có cút hay không?”, đôi mắt Trịnh Nam Thiên sắc bén, nhìn chằm chằm ông ta.
Ánh mắt Trọng Mộc trở nên lạnh lẽo, nắm tay siết chặt.
Ông ta biết, Trịnh Nam Thiên sẽ không cam lòng bỏ qua.
Dù Trịnh Nam Thiên làm vậy thì người xui xẻo sẽ là ông ta, nhưng Trọng Mộc biết sức chiến đấu của ông ta.
Một khi tên này điên lên thì không ai có thể ngăn nổi.
Không khéo hôm nay bọn họ sẽ phải nằm luôn ở đây thật…
Nhưng đúng lúc hai người đang giằng co, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Đại thống lĩnh Trịnh, chuyện này… ông đừng tham gia”.
Mọi người kinh ngạc, vội quay sang nhìn.
Người lên tiếng chính là Lâm Chính.
Chỉ thấy anh ôm bụng, hơi cong người lại, không đứng thẳng nổi, thở hổn hển, khóe miệng không ngừng phả ra những làn hơi nóng rát.
Sắc mặt anh đỏ bừng.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, cứ như anh đang đứng cạnh một lò lửa.
Các phóng viên ở bên cạnh vội vàng chụp đặc tả.
“Cậu không sao chứ?”.
Trịnh Nam Thiên vội hỏi.
“Tôi… tôi cảm thấy… toàn thân như đang thiêu đốt”.
“Thiêu đốt?”.
Trịnh Nam Thiên sửng sốt.
“Anh ta đã trúng Viêm Độc của tôi!”.
Tòng Thảo ở đối diện nhếch khóe môi, cười ra tiếng.
“Viêm Độc?”.
“Đúng vậy, trước đó tôi đã hạ hai tầng Viêm Độc lên người anh ta, châm vừa rồi đã thêm tầng Viêm Độc thứ ba. Bây giờ lục phủ ngũ tạng của anh ta như bị lửa nướng, máu nóng sôi trào, huyết mạch nghịch hành! Không đến một phút, anh ta sẽ chết vì lục phủ ngũ tạng vỡ nát, mạch máu bị đứt!”, Tòng Thảo cười nói.
“Cái gì?”.
Mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi.
“Đáng tiếc tôi cũng trúng châm của thần y Lâm, toàn thân có cảm giác tê dại khó chịu, không thể dùng sức, nếu không bây giờ tôi đã kết liễu anh ta rồi. Nhưng không sao, thần y Lâm, anh hãy thở thêm mấy hớp đi, qua một phút nữa, là anh phải từ biệt thế giới này rồi! Anh không chống lại được Viêm Độc này đâu!”.
Tòng Thảo nheo mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Những người có mặt đều tức điên lên.
Cũng có vô số người trước màn hình đang nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng chửi rủa thôn Dược Vương dâng lên như sóng biển.