TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1327: TIẾP THEO SẼ GIẢI QUYẾT VIỆC RIÊNG

Lâm Chính không trả lời câu hỏi của Tòng Thảo, anh nhịn nỗi đau bỏng rát trong người, run rẩy lấy ra một cây châm bạc, đâm vào chỗ lông mày.

Làn da của anh lập tức bớt đỏ đi rất nhiều, cơ thể run rẩy cũng dần bình tĩnh lại, thở hắt ra.

Nhưng…

Khóe mắt anh lại xuất hiện rất nhiều đường gân màu đen sì, như những con rắn đen đang lúc nhúc, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại, vô cùng đáng sợ.

“Cái gì?”.

Tòng Thảo trố mắt ra.

“Họ Lâm kia! Cậu điên rồi!”.

Trọng Mộc gầm lên.

Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Chính lại đứng dậy.

Sừng sững giữa sàn đấu, như không có chuyện gì xảy ra.

"Lẽ nào đây là...", Trương Hạc há miệng, ánh mắt dại ra.

"Phó hội trưởng Trương, ông làm sao vậy? Thần y Lâm đã làm gì thế?".

"Phó hội trưởng Trương!".

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".

Mọi người xung quanh vội hỏi Trương Hạc.

"Hai người các cậu cần gì phải làm vậy chứ?".

Đúng lúc này, Kiếm Lão vẫn luôn giữ im lặng bỗng đứng ra, bình tĩnh nói một câu.

Ai nấy trợn tròn mắt nhìn ông ta.

Có thể khiến ông ta nói ra những lời như vậy, đủ để thấy thủ đoạn của Lâm Chính... không hề tầm thường.

"Trương Hạc, cậu nhóc này đã làm gì vậy?".

Trịnh Nam Thiên cảm thấy không ổn, ngoảnh phắt lại hỏi Trương Hạc.

"Chắc không phải là... cái kia đấy chứ?".

Tần Bách Tùng bước hai bước tới, giọng nói run rẩy.

"Đúng vậy, chắc chắn là nó, Nghịch Chuyển Châm!", Trương Hạc thở dài, khàn giọng đáp.

"Là Nghịch Chuyển Châm sao?".

"Thần y Lâm điên rồi à?".

Không ít danh y đang có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi.

"Nghịch Chuyển Châm? Đó là cái gì vậy?".

Trịnh Nam Thiên hỏi.

"Đó là một phương pháp châm cứu của y thuật Quỷ Cốc, cực kỳ nổi tiếng. Châm pháp này chỉ cần một châm, nhưng có công hiệu nghịch chuyển sinh tử, điều chuyển âm dương, rất nhiều danh y đều biết. Nhưng châm này... cũng chẳng khác nào một châm hồi dương", Trương Hạc cúi đầu, run giọng đáp.

"Hồi dương? Vậy tức là... sau khi đâm châm này, cậu ấy tạm thời sẽ không sao, nhưng..."

"Nhưng một tiếng sau, chắc chắn cậu ấy sẽ chết! Dù là thần tiên cũng không cứu được!", Trương Hạc nói.

Trịnh Nam Thiên ngây người ra.

Mọi người xung quanh cũng đờ đẫn.

Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ suýt nữa thì ngất xỉu.

Lâm Chính chôn vùi tính mạng của mình như vậy sao?

Nhưng... anh đâu còn cách nào khác?

Bị trúng ba tầng Viêm Độc, anh đã không còn đường sống! Anh chỉ còn một phút để sống, nếu đã vậy thì tại sao không sống một tiếng đi?

"Nghịch Chuyển Châm Pháp có thể cưỡng chế kéo dài mạng sống, áp chế độc tố trong cơ thể ở tim. Bây giờ, Viêm Độc trong người Lâm Chính đã hội tụ hết ở tim, nhưng một tiếng sau, Viêm Độc bộc phát, trái tim cậu ta sẽ lập tức bị nướng chín! Thần y Lâm... cậu muốn thắng đến vậy sao?", Trọng Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chính vì sự nhân từ và sơ xuất đã khiến tôi gặp phải kiếp nạn này, đây là tôi tự chuốc lấy, không thể trách ai được. Nhưng nếu có cơ hội thứ hai, tôi sẽ không nương tay nữa".

Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi quay phắt đi, tiến về phía Tòng Thảo.

"A!".

Tòng Thảo bị dọa cho hét ầm lên, vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!".

Tòng Thảo hét lớn.

Anh ta biết chắc chắn lần này Lâm Chính sẽ không tha cho mình.

Cho dù Ngọc Hoàng đại đế đến đây cũng không thể ngăn cản được anh.

"Mau ngăn cậu ta lại, đưa Tòng Thảo đi!".

Sắc mặt Trọng Mộc sa sầm, quát lớn.

Nếu người của thôn Dược Vương bị giết trước nhiều ống kính như vậy, thì bọn họ sẽ mất hết thể diện.

"Vâng, chú Trọng!".

Người của thôn Dược Vương đáp lại, rồi xông về phía Lâm Chính.

"Kéo bọn họ xuống cho tôi!".

Trịnh Nam Thiên gầm lên.

Bốn phương tám hướng lập tức có rất nhiều binh vương thân thủ bất phàm ngăn cản đám người của thôn Dược Vương.

"Trịnh Nam Thiên!".

Trọng Mộc tức điên lên, lớn tiếng gào thét.

"Chính ông nói mà, quyết đấu y thuật chưa phân thắng thua, thì không ai được can dự", Trịnh Nam Thiên hừ mũi.

"Ông..."

Trọng Mộc vừa cuống vừa tức.

Ngặt nỗi ông ta mang theo không nhiều người của thôn Dược Vương, còn Trịnh Nam Thiên lại có đội ngũ đông đảo, chỉ dựa vào mấy người của thôn Dược Vương thì không thể ngăn cản được.

Chẳng mấy chốc, người của thôn Dược Vương đã bị các binh vương hất xuống sàn đấu.

Không ai làm phiền đến Lâm Chính.

Anh đứng ngay trước mặt Tòng Thảo.

Do Kinh Long Châm Pháp, lúc này toàn thân Tòng Thảo như một con tằm kéo tơ, không còn chút sức lực nào.

Tòng Thảo mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Lâm Chính.

"Thần y Lâm, hãy tha... tha cho tôi, tôi cũng là bị ép thôi. Bên trên dặn dò... phải thắng bằng mọi giá, tôi... tôi cũng không còn cách nào khác...", Tòng Thảo run rẩy nói.

"Nhưng tôi cũng sắp chết rồi".

Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Tôi đã là người sắp chết, tại sao không kéo theo một người chôn cùng tôi nhỉ?".

Tòng Thảo sợ đến mức hồn vía lên mây.

"Không! Không! Không! Thần y Lâm! Không!".

Anh ta gào lên, dùng hết sức bình sinh.

Nhưng vô ích.

Lâm Chính đâm thẳng một châm vào tử huyệt của anh ta.

Phối hợp với Kinh Long Châm Pháp, tất cả gân mạch và mệnh mạch trên người Tòng Thảo đều đứt lìa, lập tức tắt thở, như một chiếc máy bị ngắt điện, ngã vật xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa...

Mọi người xung quanh há hốc miệng.

Có lẽ thủ đoạn của Lâm Chính không có gì là bạo lực, nhưng cảnh tượng này quả thực vô cùng chấn động.

Chỉ một châm nhẹ nhàng đã tước đoạt tính mạng của một thanh niên khỏe mạnh.

Sự ung dung tao nhã này khiến người ta ngạt thở.

Thủ đoạn này chẳng khác nào Diêm La địa ngục.

Hiện trường im phăng phắc.

Vô số ánh mắt đổ dồn vào người đàn ông như thiên sứ kia.

Lâm Chính hít sâu một hơi, quay người lại, nhìn đám người của thôn Dược Vương đang trợn mắt há miệng kia, bình tĩnh nói: "Trận quyết đấu y thuật này, ai thắng ai thua, mời ông Trọng Mộc tuyên bố kết quả".

"Ơ..."

Trọng Mộc há miệng, lời đã đến họng, nhưng không sao thốt ra được.

"Sao nào? Người của thôn Dược Vương bị thua, không dám thừa nhận sao?".

"Kiếm Lão và phó hội trưởng Trương Hạc đang ở đây, các ông còn muốn chối sao?".

Có người lớn tiếng nói.

Mọi người xung quanh cũng nhao nhao phụ họa, gây áp lực cho Trọng Mộc.

Trọng Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiến răng, lạnh lùng nói: "Kết quả chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Thần y Lâm... thắng!".

Chữ cuối cùng gần như là rít ra từ kẽ răng.

"Hay!".

Mọi người xung quanh gần như là hoan hô.

"Thắng rồi!".

"Thần y Lâm vạn tuế!".

"Thần y Lâm là giỏi nhất!".

"Tốt quá!".

Nhiều người của học viện Huyền Y Phái mừng đến nỗi khua chân múa tay, lớn tiếng hò hét.

Nhưng đám người Long Thủ thì không vui nổi.

Bởi vì trận đấu y này không có ai là người chiến thắng, thôn Dược Vương thua, Lâm Chính... cũng không hề thắng.

Cái giá anh phải trả... là tính mạng của chính mình.

Tần Bách Tùng nghĩ đến đây, nước mắt giàn giụa.

Sắc mặt Trịnh Nam Thiên cũng vô cùng phức tạp.

"Tôi biết ngay thôn Dược Vương sẽ không khiến tôi thất vọng mà, Nghịch Chuyển Châm... Lần này thì thần y Lâm chết là cái chắc rồi", trước cửa sổ một tòa nhà, Lâm Tâm Lạc cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sáng.

"Cô chủ, để tôi báo luôn với gia chủ", người bên cạnh nói.

"Được".

Lâm Tâm Lạc gật đầu.

Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới trước sàn đấu, bỗng nói với đám phóng viên.

"Kính thưa các bạn phóng viên, làm phiền quý vị có thể tắt máy quay đi không? Tiếp theo đây, tôi muốn giải quyết một số việc riêng".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Thần y Lâm, là việc liên quan đến nội dung quyết đấu lần này sao?".

"Không, là chuyện riêng của cá nhân tôi", Lâm Chính đáp.

"Vậy được, thần y Lâm, chúng tôi tôn trọng anh".

Rất nhiều phóng viên tích cực phối hợp, dù sao Lâm Chính cũng có danh tiếng không tệ trong lòng người dân.

Nhưng những người còn lại thì không hiểu tại sao Lâm Chính làm vậy.

"Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?", Trọng Mộc cảm nhận thấy sự khác thường, lập tức hỏi.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Giải quyết một số việc riêng!".

Giọng nói Lâm Chính bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, mặt đằng đằng sát khí, tiến về phía Trọng Mộc.

"Không ổn rồi!".

Trọng Mộc kêu lên thất thanh: "Mau chạy thôi!".


Đọc truyện chữ Full