TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1721: TRUYỀN THỪA

Lâm Chính không ngờ ông cụ lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy. Hơn nữa còn giấu dưới da bao năm qua mà người của Huyết Ma Tông không hề phát hiện ra.

“Người ta đều nói người của Huyết Ma Tông giảo hoạt nhưng thực ra là ngốc lắm. Lúc tôi bị bắt, tôi đã cố tính lột da bên tay trái, đắp sang tay phải. Nhìn thì có vẻ như cả hai tay của tôi đều bị thương, nhưng thực ra là để giấu đi Lạc Linh Huyết. Người trẻ, công phu của tôi đã không còn. Mặc dù dựa vào Lạc Linh Huyết vẫn có thể tu luyện lại được nhưng tôi cũng nhiều tuổi rồi. Vì vậy Lạc Linh Huyết này dành tặng cậu. Cậu có được 30 giọt rồi thì có thể luyện cơ thể võ thần. Lúc đó người của Huyết Ma Tông sẽ không làm gì được cậu hết”, ông cụ nói giọng khàn khàn khàn rồi cắn cổ tay, chuyển Lạc Linh Huyết cho Lâm Chính.

Nhìn 30 giọt Lạc Linh Huyết lấp lánh, Lâm Chính có phần bất ngờ.

Ba mươi giọt đấy. Có nằm mơ anh cũng không ngờ. E rằng chẳng ai có được nhiều Lạc Linh Huyết như thế trên đời này.

“Giờ tôi sẽ chỉ cho cậu làm thế nào để luyện thành cơ thể võ thần”, giọng của ông cụ càng lúc càng yếu ớt.

Lâm Chính ý thức được điều đó. Ông ta giờ đã không còn Lạc Linh Huyết nên cơ thể yếu đi nhiều. Dù Lâm Chính có cố gắng duy trì mạng sống cho ông ta đi chăng nữa.

Điều kiện ở đây quá thiếu thốn. Không có thuốc men, máy móc gì nên anh cũng chẳng có gì để đảm bảo.

“Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, vì vậy những tâm pháp khẩu quyết tiếp theo tôi chỉ đọc một lần. Cậu nhất định phải nghe cho kỹ, rõ chưa?”

“Vâng! Tiền bối!”, Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.

Ông cụ cười vui vẻ và bắt đầu đọc: “Độ ngân hữu không, dĩ võ truyền thần, đại địa hữu thể, dĩ tâm hội hồn…”

Ông cụ đọc từng câu, tốc độ không quá nhanh như sợ Lâm Chính không kịp ghi nhớ. Lâm Chính cũng lẩm nhẩm đọc theo, vừa đọc vừa bừng tỉnh.

Rầm! Lúc này, cửa của cấm địa đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề. Huyết Ma Tông bắt đầu xông vào.

Mắt khóa đã bị Lâm Chính ghim chặt, bọn họ không thể nào dùng khóa dự phòng để mở ra được. Bất lực, họ đành phải phá cửa. Thế nhưng cửa do tông chủ đời thứ 19 tạo ra nên đâu có dễ gì mà phá được.

Lâm Chính tiếp tục nghe ông cụ giảng. Ông cụ cũng không dừng lại, tiếp tục giải thích cho Lâm Chính.

Rầm!

Rầm!

Càng phá thì cánh cửa càng siết chặt hơn. Âm thanh cũng ngày càng dữ dội.

Cả quả núi rung lên. Mặt đất cũng chấn động. Thế nhưng hai người vẫn không hề phân tâm. Cứ thế cả một ngày trôi qua, ông cụ mới nói được hết về phương thức kích hoạt Vũ Thần Khu.

Không đợi Lâm Chính kịp hồi tưởng, ông cụ bắt đầu truyền thụ tới công pháp: “Thực ra không có cái gọi là phương pháp tu luyện tiềm ẩn của Huyết Ma Chú. Tin đồn đó là do tôi tạo ra thôi. Tôi cố ý làm vậy là để thăm dò tông chủ Huyết Ma Tông khi đó, để xem ông ta thế nào. Thật không ngờ ông ta lại nham hiểm như vậy. Trong lúc tôi không đề phòng nhất thì ông ta đã lừa tôi”.

“Dù tất cả là do tôi bịa ra nhưng trên thực tế thần công của tôi cũng không hề thua kém Huyết Ma Chú”.

Ông cụ lại nói thêm, cứ thế ba ngày trôi qua. Lúc này, ông cụ đã trở nên yếu lắm rồi. Đừng nói là nói, chỉ riêng việc ngẩng đầu lên thôi cũng vô cùng khó khăn.

Cuối cùng thì ông ta cũng không chịu được nữa, đổ cả người ra đất. Lâm Chính vội vàng mở mắt, lao tới đỡ ông cụ dậy, đồng thời rút châm ra, đâm vào cổ tay ông ta.

Hơi thở của ông cụ trở nên đều hơn. Tuy nhiên vẫn rất yếu.

“Tiền bối, ông vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính khẽ nói.

“Tôi đã nói cho cậu nghe hết những gì cần nói rồi. Tiếp theo dựa vào cậu thôi. Cậu tự cảm ngộ, hiểu hết những gì tôi nói, mặc dù có thể nó sẽ mất thời gian, nhưng tôi tin nhất định cậu sẽ có thành tựu”, ông cụ yếu ớt lên tiếng. Đáng tiếc, ông cụ cũng không cho rằng Lâm Chính có thể hiểu hết được trong một ngày.

“Tiền bối, ông phải vững tâm. Giờ tôi giúp ông ổn định mệnh mạch rồi đưa ông ra ngoài”, Lâm Chính nói.

“Giờ không phải lúc nói chuyện đó, tôi thấy mặc dù cửa ngoài kia khác chắc chắn, nhưng dù gì đây cũng là một hang núi. Nếu như người của Huyết Ma Tông phá vỡ thì vẫn có thể vào được. Thời gian của cậu không còn nhiều nữa, phải nhanh chóng kích hoạt cơ thể võ thần, nếu không sẽ không phải là đối thủ của họ đâu”, ông cụ nói.

“Tiền bối...”

“Đừng nói nhiều nữa, mau lên”, ông cụ siết chặt tay Lâm Chính, nghiêm túc nói. Lâm Chính bất lực, đành phải ngồi xuống và cố gắng hết sức để kích hoạt cơ thể võ thần.

Đúng lúc này...

Rầm, rầm...Mặt đất và tường lại rung chuyển, hơn nữa còn mạnh hơn trước đó rất nhiều, ngoài ra còn có tiếng vũ khí chói tai.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn mở mắt: “Người của Huyết Ma Tông dùng máy móc rồi”.

Đúng là vậy thật. Giờ đâu còn là thời cổ đại nữa, muốn phả vỡ cửa thì dùng máy móc hiện đại là được mà. Giờ dùng khoa học hiện đại thì thứ gì cũng có thể phá vỡ được. Nếu dùng thuốc nổ thì còn chẳng tốn sức. Đã ba ngày rồi nên chắc là Huyết Ma Tông sắp thành công rồi.

“Chắc là cánh cửa không trụ được lâu nữa đâu”, Lâm Chính đứng bật dậy: “Tiền bối, hay là chúng ta mở cửa, lao ra. Tôi dùng Huyết Hoàng Linh Chi, liều mạng với bọn họ!”

“Ngốc quá”.

Ông cụ phản đối: “Càng là lúc này thì càng không được bồng bột! Rõ chưa?”

“Nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nữa rồi”, Lâm Chính nói.

“Không! Vẫn còn!”

Ông cụ đột nhiên nhặt sợi xích ở dưới đất lên, kéo đầu còn lại và bước ra khỏi nhà lao, sau đó vòng sợi xích khóa nhà giam lại.

Lâm Chính giật mình.

“Nhà giam này đủ lớn, hơn nữa dùng để nhốt tôi nên họ đã dùng sắt lạnh Bắc Hải để tạo thành, vì thế không dễ gì mà phá vỡ được. Cậu trốn ở đây, nếu như họ không vào được thì cậu cũng được an toàn.

Ông cụ khóa chặt xong bèn vứt chìa khóa vào trong.

"Tiền bối, vậy ông đi ra ngoài làm gì? Sao không trốn cùng tôi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Trốn cùng cậu sao? Chúng ta có thể trốn được cả đời không? Tôi ra ngoài giành thời gian cho cậu. Người trẻ, cậu mau khởi động cơ thể võ thần đi, còn chậm trễ thì cả hai sẽ chết đấy. Cậu muốn chúng ta có một người sống hay là cả hai bị chia thành miếng?”, ông cụ mỉm cười.

Lâm Chính giật mình. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó cầm lấy chìa khóa, đi tới vị trí sau cột sắt lạnh, ngồi xuống và nhắm mắt lại.

Ông cụ cũng ngồi xuống đất, nhắm mắt bất động. Âm thanh phía bên ngoài không ngừng vọng vào. Thậm chí còn có cả tiếng nổ vô cùng khủng khiếp. Cứ thế một ngày trôi qua.

Rầm...Cuối cùng thì vách đã cũng bị nổ.

Các loại khoan đục được điều động..Người của Huyết Ma Tông đã khoan thủng được một khoảng không và gỡ cửa ra. Ầm...Cánh cửa sắt cối cùng cũng đổ xuống.

Cả cấm địa rúng chuyển.

Đọc truyện chữ Full