Đất đá bay bụi mù trong cấm địa. Một chiếc máy khoan cùng vài người nhân viên mặc bảo hộ bắt đầu lao vào.
Nếu ông cụ có thể ngẩng được đầu thì sẽ nhìn thấy cả cái hang đã bị khoan thủng.
Rõ ràng...Để bắt được Lâm Chính thì Huyết Ma Tông đã gọi cả đội kỹ thuật có mặt.
“Được rồi. Ở đây không còn việc gì của các người nữa rồi. Ra ngoài cả đi”, Đại trưởng lão lên tiếng.
Ngay sau đó đám công nhân lũ lượt rời khỏi hiện trường. Các cao thủ của Huyết Ma Tông đạp cửa bước vào.
Đi đầu chính là tông chủ. Thế nhưng tất cả đã phải tái mặt khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Hả?”
“Là...ông già đó sao!”
“Ông ta được thả ra rồi à...”
“Xong đời rồi...”, tất vả vội lùi lại. Không một ai dám tiến lên. Sắc mặt của tông chủ cũng tối sầm. Thế nhưng sau khi nhìn kỹ ông cụ thì tông chủ hừ giọng: “Các người sợ cái gì? Ông ta sắp chết rồi. Một ông già trói gà không chặt, đợi chết mà có thế dọa các người tới mức như vậy sao?”
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy bình tĩnh hơn. Thế nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi.
Thực ra cũng không trách họ được. Mặc dù đây là lần đầu tiên bọn họ gặp ông cụ nhưng những năm qua trong Huyết Ma Tông đã có không ít lời đồn về người này.
Tất cả đều nói ông cụ là ác ma giết người không chớp mắt. Cũng có người nó ông cụ ăn thịt người không nhả xương, thủ đoạn thông thiên, giết người bằng một nhịp thở.
Tông chủ thì không bận tâm, nhưng tin đồn thì tất cả đám đệ tủ đều biết, hơn nữa còn vô cùng khoa trương. Tất cả các thông tin liên quan đến ông cụ đều được vẽ ra như thật. Thế nên họ đều sợ ông ta.
Tông chủ hừ giọng, cảm thấy không hài lòng với những người này. Thế nhưng ông ta không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm ông cụ: “Sao ông lại thoát ra khỏi trụ sắt lạnh rồi? Thần y Lâm mở khóa cho ông à? Tại sao chỉ thấy ông? Cậu ta đâu rồi?”
Ông cụ không nói gì, chỉ ngồi im gục đầu xuống.
“Trần Bác!”, tông chủ hét lớn.
Lúc này ông cụ mới khẽ cử động cổ. Nhưng dù là vậy thì cũng khiến đám người của Huyết Ma Tông sợ hết hồn.
Có những người lập tức lùi lại.
“Đám chuột nhắt”, tông chủ tức giận, vung tay đập một người vừa lùi xuống.
Rắc! Đầu của người này bị đập nát, chết ngay tại chỗ.
“Á!”, những người khác cũng sợ mất hồn.
“Từ giờ phút này, ai còn tỏ vẻ sợ hãi thì giết ngay”, tông chủ tức giận nói.
Đám đông run rẩy. Nào ai dám làm trái lại. Đành phải liều mình bước lên, làm bộ cứng rắn lắm.
“Người đâu?”, tông chủ tức giận hỏi một lần nữa.
Ông cụ vẫn không lên tiếng. Tông chủ đanh mặt, hừng hực sát ý. Thế nhưng ông ta vẫn còn lý trí, chỉ lạnh lùng nhìn xung quanh.
Lúc này ông ta nhìn người đàn ông trước cửa. Cánh cửa bị khóa chặt: “Xem ra thần y Lâm của chúng ta đang trốn ở bên trong rồi”.
Tông chủ nói bằng vẻ vô cảm: “Sắt lạnh Bắc Hải vô cùng kiên cố, khó ai mà phá hủy được. Nếu dùng thuốc nổ cũng chỉ khiến xung quanh bị phá vỡ, còn thần y Lâm vẫn an toàn. Trần Bác, ông ở ngoài, cậu ta ở trong, các người định làm cái gì vậy?”
Thế nhưng...ông cụ vẫn không nói gì. Cứ như ông cụ không nghe thấy vậy.
“Trần Bác! Ông đang khinh thường tôi đấy à?”, tông chủ dường như đã mất kiên nhẫn. Ông ta hét lên vài câu nhưng ông cụ vẫn không trả lời.
“Tế Vũ”, tông chủ hét.
“Đệ tử có mặt”, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch bước tới. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ sợ hãi.
“Đi, đi lấy đầu của ông ta”, tông chủ quát.
“Hả?”
Người đàn ông run rẩy: “Tông chủ, tôi...tôi...không thể làm được đâu...”
“Sao? Cậu dám kháng lệnh?”, tông chủ tức giận: “Nếu kháng lệnh thì giết luôn”
Người đàn ông cảm thấy tuyệt vọng: “Đệ tử không phải đối thủ của người đó. Xông lên cũng sẽ chết thôi”.
“Tôi nói rồi, ông ta sắp chết, không còn sức, lẽ nào lại có thể giết được cậu sao? Mau đi”, tông chủ giục.
Người đàn ông nghiến răng, đành phải bước lên. Thế nhưng sau đó anh ta lại quay đầu định lao ra ngoài.
Rõ ràng là anh ta muốn bỏ chạy.