TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1723: SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT

Người đàn ông cố hết sức, thở hổn hển, cắm đầu chạy như điên ra phía ngoài cấm địa.

Trong mắt bọn họ, lúc này lựa chọn chạy trốn quả là lựa chọn chính xác nhất.

Bởi vì đi cũng chết, không đi cũng chết.

Thay vì như vậy, chi bằng thử chạy trốn.

Nhưng chạy trốn ngay trước mắt tông chủ Huyết Ma Tông… chẳng phải là tìm chết hay sao?

Tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên vung tay, đánh tới anh ta từ xa.

Ầm!

Người ở phía sau đột nhiên bị một luồng khí đè ép ngã xuống đất.

Chỉ còn lại người đàn ông vẫn còn muốn chạy trốn đó đứng thẳng.

Người đó đột nhiên đứng khựng lại, cơ thể bị nhiều luồng khí tức màu đỏ máu bao bọc. Cả người anh ta giống như bị bao bọc bởi một tấm chăn màu đỏ nhạt, chậm rãi bay về phía tông chủ Huyết Ma Tông.

“Tông chủ tha mạng! Tông chủ tha mạng!”.

Người đàn ông gào lên thảm thiết, điên cuồng giãy giụa.

Nhưng… không có tác dụng gì!

“Tế Vũ, cậu cũng là người tôi bồi dưỡng, nhưng hành động của cậu ngày hôm nay thật khiến tôi thất vọng!”, tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi siết chặt nắm tay.

Rắc!

Khi nắm đấm ông ta siết chặt, “chiếc chăn” đó cũng thu nhỏ lại theo, ép chết người đàn ông tên Tế Vũ đó.

Đợi sau khi chăn biến mất, Tế Vũ rơi xuống đất, cơ thể đã biến dạng, đầu bẹp dí, không còn hơi thở.

Những người còn lại sợ đến mức không nói nên lời.

Tông chủ Huyết Ma Tông lại nhìn sang ông lão.

Nhưng lần này ông ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông lão ba giây.

Vù!

Đột nhiên bóng tông chủ Huyết Ma Tông lóe lên, giống như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt ông lão, một tay tóm về phía cổ ông ta.

Bộp!

Cơ thể gầy gò của ông lão lập tức bị tông chủ Huyết Ma Tông nhấc lên bằng một tay, như xách một con chó.

Ông lão không còn sức lực, tay chân buông thõng, đôi mắt mờ đục cố gắng mở to một chút, nhìn tông chủ Huyết Ma Tông. Đôi môi khô khốc hơi động đậy, nhưng lại không nói nên lời.

Ông ta… đã không còn sức lực nữa!

“Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói người này đã là ngọn nến sắp tàn, các cậu không tin, bây giờ nhìn thấy chưa?”, tông chủ Huyết Ma Tông quát lớn.

“Tông chủ anh minh!”.

Bọn họ vội vàng hô lên.

“Được rồi, lão già, chìa khóa ở đâu? Mau mở cửa ra!”, tông chủ Huyết Ma Tông quát lạnh.

Nhưng ông lão vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Tông chủ Huyết Ma Tông khẽ nheo mắt lại, đột nhiên ý thức được gì đó, đưa tay bắt mạch ông lão.

Mặc dù ông ta không thông hiểu y thuật như Lâm Chính, nhưng thứ cơ bản như bắt mạch ông ta vẫn biết.

Sau lần bắt mạch này, tông chủ Huyết Ma Tông hiểu ra, không phải ông lão không chịu nói, mà là bây giờ ông ta… không còn sức để nói chuyện!

Ông ta đã là người sắp chết!

“Khốn kiếp!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông phẫn nộ tột cùng.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao ông lão không nhốt mình trong lồng giam, ngược lại tĩnh tọa ở đây!

Mục đích của ông lão rất đơn giản, đó là dọa bọn họ, kéo dài thời gian cho Lâm Chính!

Ông lão đã thành công!

Người của Huyết Ma Tông đều bị dọa sợ!

Trên thực tế, tông chủ Huyết Ma Tông cũng bị dọa sợ, không thì ông ta đã không sai Tế Vũ đến thăm dò.

Trong lòng tông chủ Huyết Ma Tông ngập tràn lửa giận, nâng tay lên chuẩn bị lột da bẻ xương ông lão, nhưng ông ta đột nhiên dừng lại.

Ông ta liếc về phía sau hàn thiết khổng lồ đó, khóe miệng nhếch lên.

Đó là nơi duy nhất có thể ẩn nấp!

Tông chủ Huyết Ma Tông tin rằng Lâm Chính đang nấp phía sau hàn thiết.

“Thần y Lâm! Xem ra lão già này đối xử với cậu không tệ! Vì cậu mà chủ động hi sinh giữ chân chúng tôi! Tôi nghĩ lão già này nhất định đã dạy cậu cách gì đó có thể thoát khỏi nơi đây, đúng không?”.

“Để tôi đoán xem là cái gì”.

“Đào hang?’.

“Hay là tu luyện thần công?”.

“Hay là cái khác?”.

“Ừm… Dù thế nào, tôi nghĩ lão già này cũng có ơn với cậu, đúng không?”.

Nói đến đó, tông chủ Huyết Ma Tông đột nhiên buông tay, mỉm cười nói: “Đại trưởng lão!”.

“Tông chủ có gì sai bảo?”.

“Đi, lấy nước thánh hồ máu đến đây, tôi sẽ kéo dài mạng sống cho ông già này!”.

“Vâng!”.

Đại trưởng lão chạy đi.

Không lâu sau, vài người của Huyết Ma Tông xách một thùng sắt khổng lồ tới, trong thùng sắt đựng chất lỏng màu đỏ như máu.

Tông chủ Huyết Ma Tông không hề do dự đạp vào chân ông lão.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

“A… A…”.

Ông lão kêu lên đau đớn yếu ớt, cơ thể hơi co giật, nhưng không còn sức lực.

“Lão già, ông nghĩ ông sắp chết rồi thì không sợ gì cả đúng không? Ha ha, ông sai rồi! Ở Huyết Ma Tông, tôi muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó chết! Bây giờ tôi muốn ông sống không bằng chết!”.

Tông chủ Huyết Ma Tông cười dữ tợn, sau đó lại đạp liên tiếp mấy cái làm gãy hai tay hai chân ông lão, sau đó nhấc ông lão lên, nhấn ông lão vào chất lỏng màu đỏ máu.

Rào!

Bọt nước màu máu bắn tung tóe.

Vừa chạm vào chất lỏng đó, tiếng rên khẽ yếu ớt của ông lão lại to hơn, sau đó là tiếng la hét thảm thiết!

“Thần y Lâm! Nghe thấy chưa? Bây giờ ân nhân của cậu đang chịu giày vò! Nếu cậu hi vọng tôi cho ông ta chết một cách nhanh gọn, không muốn ông ta sống không bằng chết thì hãy ngoan ngoãn mở cửa lồng giam ra, đi ra đây đầu hàng!”, tông chủ Huyết Ma Tông cười lớn.

Lâm Chính ở phía sau hàn thiết đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ như máu…

Đọc truyện chữ Full