Thiên cung Trường Sinh tuy là tông phái lánh đời, nhưng quy mô cực kỳ lớn.
Cả thiên cung có mấy chục nghìn người, mà đây chỉ là các đệ tử chính thức được ghi chép, nếu tính cả các đệ tử kí danh thì không biết sẽ là bao nhiêu.
Thiên cung chia làm 5 cung 10 điện.
Trong đó 5 cung là lực lượng lãnh đạo chính của thiên cung, do 5 tôn trưởng lèo lái, về cơ bản các chuyện lớn của thiên cung đều do 5 cung quyết định.
Còn 10 điện cũng là một lực lượng không thể thiếu của thiên cung, bọn họ phụ trách những việc vặt, hậu cần, dạy dỗ đệ tử.
Còn người bất ngờ xuất hiện ở đài Y Thánh là Trịnh Thông Viễn, điện chủ của Nguyên Thánh Tâm Điện - một trong 10 điện.
Ân sư thụ nghiệp của Từ Tài Quang ở thiên cung chính là Trịnh Thông Viễn, Trịnh Thông Viễn rất yêu quý cậu học trò này, lại thêm anh ta có thiên phú rất tốt, học một biết mười, nên Trịnh Thông Viễn có ý định bồi dưỡng anh ta thành người kế nghiệp mình.
Trịnh Thông Viễn là người rất bao che khuyết điểm, thực ra mọi người không bất ngờ khi ông ta xuất hiện ở đài Y Thánh.
Điều duy nhất khiến bọn họ bất ngờ là Lâm Chính bị tất cả mọi người khinh thường lại có thực lực đáng sợ như vậy, ngay cả Từ Tài Quang cũng bị anh đánh bại một cách dễ dàng.
"Sư... phụ...", đôi mắt ảm đạm của Từ Tài Quang lóe lên ánh sáng mừng rỡ, yếu ớt kêu lên.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng.
"Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy?".
Vẻ mặt Ngũ tôn trưởng hơi mất tự nhiên, lập tức đứng lên, lạnh lùng quát.
"Ngũ tôn trưởng, học trò của tôi đã thua, trận quyết đấu sinh tử này chấm dứt tại đây được không?", Trịnh Thông Viễn ôm quyền, trầm giọng nói.
"Trịnh Thông Viễn! Quyết đấu sinh tử là quy tắc do tổ tiên thiên cung chúng ta để lại! Sao ông có thể ngang nhiên phá vỡ quy tắc như vậy chứ?", Ngũ tôn trưởng nghiêm túc chất vấn.
"Ngũ tôn trưởng, Thông Viễn biết không thể làm trái cung quy, nhưng Tài Quang là học trò cưng của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn nó chết như vậy được? Hay là thế này đi tôn trưởng! Lấy mạng của tôi đổi lấy mạng của Tài Quang được không?", Trịnh Thông Viễn đanh giọng nói.
Ngũ tôn trưởng nghe thấy thế thì tỏ vẻ lúng túng.
Những lời ông ta nói nghe thì bi tráng, là yêu trò như con, nhưng thực ra là một kiểu đe dọa.
Nếu thực sự giết Trịnh Thông Viễn, thì chẳng phải Nguyên Thánh Tâm Điện sẽ trở nên hỗn loạn sao?
Nếu là bình thường thì Ngũ tôn trưởng cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, loạn thì loạn, thay người khác là được, Nguyên Thánh Tâm Điện có thể làm phản được sao?
Nhưng dạo này thiên cung Trường Sinh lại không được yên ổn.
Lúc này sao có thể gây thêm rắc rối chứ?
Nhất thời, Ngũ tôn trưởng cũng không biết nên làm thế nào.
"Trịnh điện chủ, quyết đấu sinh tử không phải là trò đùa! Nếu Từ Tài Quang đã tham gia quyết đấu, thì sống hay chết là do bản lĩnh của mỗi người. Bây giờ cậu ta sắp thua, ông lại ra tay can dự, liệu có mặt dày quá không vậy?".
Tam tôn trưởng lên tiếng, giọng nói đầy âm trầm.
Nhưng Trịnh Thông Viễn biết Tam tôn trưởng đang ở đây, ông ta hít sâu một hơi, ôm quyền hành lễ với Tam tôn trưởng: "Tam tôn trưởng, Thông Viễn biết chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có thể giữ được tính mạng của Tài Quang, Thông Viễn bằng lòng chịu mọi hình phạt, mọi điều kiện".
Tam tôn trưởng nghe thấy thế cũng tỏ vẻ do dự.
"Tôn trưởng, thời gian này thiên cung của chúng ta không được yên bình, không được để nội bộ xảy ra vấn đề gì. Nguyên Thánh Tâm Điện của Trịnh điện chủ rất có uy vọng ở thiên cung, đệ tử đông đảo. Nếu lúc này trở mặt với Nguyên Thánh Tâm Điện chỉ e sẽ bất lợi với thiên cung, tuyệt đối đừng vì nhỏ mà làm mất lớn", thanh niên ở bên cạnh Tam tôn trưởng vội bước tới khuyên.
"Nhưng bây giờ đang có nhiều đệ tử nhìn vào như vậy. Nếu tôi nghe theo Trịnh điện chủ thì uy tín của chúng ta ở đâu? Uy tín của thiên cung ở đâu?", Tam tôn trưởng trầm giọng nói.
"Việc này đơn giản thôi, đánh gãy tay chân của Từ Tài Quang, đuổi khỏi sư môn là được. Điều Trịnh điện chủ cần là giữ được tính mạng của Từ Tài Quang. Chúng ta hoàn toàn có thể đối xử với anh ta tàn nhẫn một chút, chỉ cần anh ta không chết thì rất dễ nói chuyện. Rồi lại bảo Trịnh điện chủ lấy công chuộc tội để chặn miệng các đệ tử, vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Có lẽ sẽ có những lời dị nghị, nhưng không sao hết", người thanh niên cười nói.
Tam tôn trưởng suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Chuyện đến nước này thì cũng chỉ đành vậy".
"Tôn trưởng sáng suốt".
Thanh niên cười nói.
Tam tôn trưởng bước thẳng tới.
"Trịnh điện chủ!".
"Có Thông Viễn!".
"Quy tắc của trận quyết đấu sinh tử không thể phá vỡ, nhưng nể mặt ông bao năm nay vất vả nhiều công, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một đồ đệ, không nỡ để cậu ta chết sớm, nên sẽ tha cho Từ Tài Quang một mạng", Tam tôn trưởng nói.
"Cảm ơn tôn trưởng!".
Trịnh điện chủ mừng rỡ, vội quỳ xuống hô.
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha! Phải đánh gãy toàn bộ tay chân của Từ Tài Quang, đuổi cậu ta khỏi sư môn. Còn ông cũng phải lấy công cuộc tội, ông đồng ý chứ?", Tam tôn trưởng trầm giọng nói.
"Đồng ý! Hoàn toàn đồng ý! Cảm ơn Tam tôn trưởng!".
Trịnh điện chủ gật đầu như giã tỏi.
Đánh gãy tay chân có là gì chứ? Với y thuật của bọn họ thì hoàn toàn có thể chữa khỏi trong vòng mấy tháng.
"Nếu vậy thì người đâu, đưa bọn họ xuống!".
Tam tôn trưởng vung tay lên, mặt không cảm xúc nói.
"Vâng!".
Mấy đệ tử bước tới.
Các đệ tử ở xung quanh đài Y Thánh đều không dám hé răng nói gì.
Tam tôn trưởng đã nói như vậy rồi, phận đệ tử tép riu như bọn họ dám phản đối sao? Cho dù trong lòng có ý kiến thì cũng chỉ có thể nhịn.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Đây là trận quyết đấu giữa tôi và Từ Tài Quang! Tôi bảo anh ta sống anh ta mới được sống, tôi bảo anh ta chết anh ta mới được chết! Tôi mới là người quyết định, các ông quyết định thì có ích gì chứ?".
Mọi người nghe thấy thế đều sửng sốt, vội nhìn về phía phát ra âm thanh.
Phát hiện người lên tiếng chính là Lâm Chính!
Lâm Chính sải một bước tới, phớt lờ Trịnh điện chủ, rồi lấy một cây châm đâm về phía Từ Tài Quang.
Châm này!
Đằng đằng sát khí!
Sắc bén vô cùng!
Không ai kịp phản ứng.
"Khốn kiếp! Sao cậu dám?", Trịnh điện chủ gầm lên, lập tức định ra tay ngăn cản.
Nhưng Lâm Chính bất chấp tất cả, đâm châm xuống.
Phập.
Châm đâm trúng ấn đường Từ Tài Quang, hai mắt anh ta lập tức tối sầm, mất hết sinh khí.
Vong
mạng tại chỗ...