Trên đời này không có ai có thể sống sót dưới tay của Thần Hỏa Tôn Giả.
Người mà ông ta muốn giết, bất kể là ai, dù có dùng hết mọi cách cũng không thoát khỏi.
Nhất định sẽ bị Tôn Giả giết chết!
Hôm nay Lâm Chính lại làm được!
Hơn nữa, Thần Hỏa Tôn Giả đã thừa nhận trước mọi người, nói sẽ tha cho anh!
Nhưng… Lâm Chính lại không chịu từ bỏ, cứ muốn đấu đến cùng?
Khiêu khích!
Đây là sự khiêu khích trắng trợn!
Đây là giẫm đạp lên tôn nghiêm của Tôn Giả!
Người của đảo Thần Hỏa phản ứng lại, ai nấy tràn đầy tức giận.
“Tên khốn, anh tưởng mình là nhân vật gì lợi hại lắm sao? Tôn Giả đã nhường cho anh thắng, đơn giản là vì Tôn Giả không muốn giết anh, anh còn dám được nước lấn tới. Đấu tiếp? Lẽ nào anh thật sự muốn chết trong tay Tôn Giả?”.
“Nếu Tôn Giả nổi giận, anh sẽ không có cơ hội phản kháng!”.
“Thằng nhãi không biết trời cao đất dày, còn không mau quỳ xuống cảm tạ Tôn Giả không giết?".
“Mau quỳ xuống cảm tạ!”.
“Mau!”.
Người của đảo Thần Hỏa nhao nhao hét lên, vô cùng tức giận.
Lâm Chính không quan tâm, liên tục lắc đầu: “Thực lực Tôn Giả cao cường, Tôn Giả muốn giết tôi đương nhiên tôi không thể phản kháng. Nhưng bây giờ là đang so đấu về châm, không phải võ, tôi tự nhận ở lĩnh vực này không ai có thể vượt qua tôi, dù là Thần Hỏa Tôn Giả cũng không. Mọi người đều nói ông nhường tôi nên tôi mới thắng, vậy thì chín châm còn lại phiền Tôn Giả đừng nhường nữa”.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng tột độ!
Mọi người tức đến mức gan phổi sắp nổ tung.
Ngay cả Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không nhìn thêm được nữa. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như phun được ra lửa, hung ác nhìn Lâm Chính, chỉ muốn lao tới chặt đầu anh xuống.
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên cười thành tiếng: “Ha ha ha ha…”.
Mọi người ngạc nhiên, không dám lên tiếng.
“Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu là người đặc biệt nhất trong số những người tôi gặp được bao nhiêu năm qua, tôi cũng đã có cái nhìn khác về cậu!”.
“Tôn Giả quá khen”.
“Đừng vui mừng quá sớm! Mặc dù cậu rất đặc biệt, nhưng không ảnh hưởng tới việc tôi giết cậu! Cậu đã muốn tiếp tục chín châm còn lại, tôi sẽ cho cậu toại nguyện. Cậu cũng đã nói tôi phải dùng hết toàn lực… Ha ha, tôi cũng sẽ cho cậu toại nguyện!”.
Nói đến đó, nụ cười của Thần Hỏa Tôn Giả dần dần tắt đi, vẻ mặt cũng trở nên khác lạ.
Vào thời khắc này, khí tức ông ta trở nên nặng nề hơn.
Người xung quanh hồi hộp nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Thánh Nữ là người đầu tiên ý thức được điều bất thường, lập tức nhảy xuống khỏi miệng núi lửa, rời khỏi đỉnh núi.
Những đệ tử tinh nhuệ khác cũng phát hiện ra, lập tức quay đầu chạy.
Những người còn lại không hiểu ra sao.
“Sư huynh, sư tỷ, mọi người đi đâu vậy?”.
“Có chuyện gì gấp sao?”.
Giọng nói nghi hoặc dần nhiều lên.
Khí tức Thần Hỏa Tôn Giả phóng ra càng lúc càng nặng.
Dần dần nhiều người cảm thấy mình không thở nổi, một cảm giác vô cùng áp lực đánh vào tim mỗi người.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết, khí tức vẫn tiếp tục tăng thêm.
Còn tiếp tục tăng!
Tăng lên liên tục!
Cứ tiếp tục tăng mãi như vậy.
…
Cuối cùng...
“Phụt!”.
Một đệ tử không chịu nổi nữa, phun ra máu.
Những người khác cũng ý thức được sự bất thường, vô cùng hoảng sợ, chạy như điên xuống núi.
Chẳng mấy chốc trên đỉnh núi đã không còn ai, tất cả mọi người đứng dưới chân núi nhìn hai người họ.
“Lần này yên tĩnh rồi”.
Lâm Chính nhìn quanh một vòng.
“Cơ thể võ thần? Hay lắm! Hay lắm!”, Thần Hỏa Tôn Giả khẽ gật đầu.
Lâm Chính đã kích hoạt cơ thể võ thần. Nếu không, ngay cả anh cũng không thể chịu được áp lực đáng sợ của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Hi vọng cậu có thể mang đến nhiều sự kinh ngạc hơn, cũng hi vọng… cậu có thể đỡ được đòn tấn công của tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói, đưa tay vốc một vốc dung nham lên.
Vèo!
Một giọt dung nham bay thẳng tới, hóa thành châm.
Đồng tử Lâm Chính co lại, đâu dám lãng phí thời gian, quát lên một tiếng.
Vèo vèo vèo vèo…
Tất cả châm bạc trở nên sinh động hơn, giống như tinh linh vờn múa xung quanh Thần Hỏa Tôn Giả, hơn nữa còn bắt đầu đâm về phía ông ta một cách điên cuồng.
Dù cho châm của Lâm Chính có hung mãnh thế nào cũng không thể đâm xuyên được cương khí dập dờn quanh người Thần Hỏa Tôn Giả.
Lâm Chính dùng chiêu cũ, giấu một cây châm bạc vào trong đất, định đâm một châm vào da thịt Thần Hỏa Tôn Giả thông qua đế giày ông ta lần nữa.
Nhưng lần này...
Keng!
Một tiếng động to rõ vang lên từ dưới mặt đất.
Lâm Chính sững sờ, không tin nổi nhìn dưới chân ông ta, sau đó nói: “Ông… cũng có cơ thể võ thần?”.
“Ai nói cơ thể võ thần là cơ thể độc nhất vô nhị? Cậu tu được còn tôi không tu được?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói, quăng châm dung nham nắm trong tay đi.
Ầm!
Châm dung nham giống như đạn đạo bay tới. Khí kình bao bọc châm dung nham giống như gió bão xé nát mặt đất trước mặt, xua tan tất cả núi đá, đánh về phía Lâm Chính bằng một loại khí thế không thể chống đỡ.
Đó đâu phải châm?
Đó là một ngọn núi lao xuống thì đúng hơn!
Nếu Lâm Chính còn không tránh đi, e rằng sẽ bị châm dung nham đó đánh tan thành mảnh vụn!
Đây là toàn bộ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả sao?
Lâm Chính mở to mắt, nhìn chằm chằm châm dung nham.
Nhưng… anh vẫn không tránh đi, không di chuyển mà đột nhiên nhấc tay lên, định bắt lấy cây châm bạc đó!
Dùng tay không?
Trong đầu người này… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Người của đảo Thần Hỏa đều kinh hãi.