Khí độc vẫn lảng bảng bên ngoài Mãn Long Cốc.
Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt đẹp trai nhưng tóc bạc trắng như cước nhíu mày, lập tức dừng lại rồi giơ tay lên.
Các cường giả phía sau cũng lần lượt dừng chân, đứng im tại chỗ.
Người đàn ông tóc trắng nhìn Mãn Long Cốc mù mịt sương khói trước mặt, lông mày nhíu chặt.
"Đại nhân, cái này không giống chướng khí, mà giống khí độc do người phóng ra hơn, chắc là... độc lực do Lâm Mậu phóng ra", người bên cạnh vội bước tới, ôm quyền nói.
"Không, đây không phải là độc lực do Lâm Mậu phóng ra", người đàn ông tóc trắng lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Tuy Lâm Mậu đã hiến tế bảy đứa con, nhưng thiên phú bình thường, bây giờ mới chỉ là độc nhân cấp 4, chỉ có thể phóng ta Tử Độc. Còn độc lực trong đám sương độc trước mặt này không đơn giản chỉ là Tử Độc. Độc lực của chúng e là cao cấp hơn Tử Độc nhiều".
"Cái gì? Còn cao cấp hơn Tử Độc?".
"Như vậy chẳng phải là độc nhân cấp 5 hay cấp 6 sao?".
"Lâm Mậu gặp đúng đối thủ rồi!".
Sắc mặt bọn họ có vẻ khó coi, xì xào bàn tán.
Độc nhân không phải là sự tồn tại bình thường, còn độc nhân đẳng cấp cao lại càng khó đối phó hơn, khiến người ta càng sợ hãi hơn.
Bọn họ đương nhiên không muốn đối mặt với một độc nhân cấp cao.
"Dùng Tị Độc Đan, vào trong điều tra xem thi thể của đám Lâm Mậu có còn trong sương độc không", người đàn ông tóc trắng khẽ quát.
"Vâng".
Mấy cao thủ lập tức nhét đan dược vào mồm, rồi dè dặt tiến vào đám sương độc.
Dù đã dùng Tị Độc Đan, nhưng sau khi chạm vào đám sương độc này, các cao thủ vẫn la hét thảm thiết, sau đó cơ thể lập tức bị hòa tan, tình trạng chết rất thê thảm.
"Hả?".
Mọi người đều biến sắc.
Vẻ mặt của người đàn ông tóc trắng cũng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt lạnh lẽo.
"Đại... đại nhân... Rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?", người bên cạnh run rẩy kêu lên.
"Cấp 7! Huyền Độc!", người đàn ông tóc trắng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cái gì? Huyền Độc?".
"Độc nhân cấp 7? Độc nhân cấp cao nhất?".
Ai nấy đều giật nảy mình.
Đây là chuyện chấn động đến mức nào chứ?
Là Huyền Độc cấp 7 đó!
Bọn họ chỉ từng thấy trong sách...
"Không cần điều tra nữa! Dọn đường hồi phủ luôn đi!".
Người đàn ông tóc trắng phất tay, lạnh lùng nói: "Nếu là người có Huyền Độc cấp 7 ra mặt để cướp, thì chắc chắn đám người Lâm Mậu không còn đường sống! Lập tức trở về báo tin, Hồng Mông Huyền Thiết đã bị cướp! Xin bên trên lập tức tổ chức lực lượng, điều tra thân phận của người cướp Hồng Mông Huyền Thiết!".
"Vâng, đại nhân".
Mọi người lục tục rút lui.
Cùng lúc đó, Lâm Chính cũng lên chuyến bay trở về Giang Thành.
Anh thở hắt ra, không ngừng vuốt ve Hồng Mông Huyền Thiết mới cướp được.
Tiếp theo phải luyện chế Huyền Thiết cẩn thận.
Anh đã nắm được mười mấy loại dị hỏa của Lưu Viêm Trũng, rồi dựa vào hỏa chủng hấp thu toàn bộ, muốn tôi luyện chỉ là chuyện đơn giản.
"Có Huyền Thiết trong tay, chúng ta cũng coi như có vốn để đối đầu với gia tộc Lâm Thị rồi", Nguyên Tinh thở phào, cười nói.
"Không chỉ có gia tộc Lâm Thị, có lẽ là cả đảo Thần Hỏa nữa".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Mọi người sửng sốt, trầm mặc không nói gì.
Trở về Giang Thành, Lâm Chính liền bế quan rèn sắt, từ chối mọi lời thăm hỏi, không gặp bất cứ ai.
Trong thời gian này, nhà họ Lâm cũng lặng lẽ phái người đến Giang Thành, Mã Hải lập tức báo ngay với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nhà họ Lâm phái người tới là chuyện hiển nhiên, dù sao Lâm Chính cũng có khả năng là người cướp Hồng Mông Huyền Thiết.
Nhưng chỉ cần nhà họ Lâm chưa chắc chắn, thì hiện giờ Lâm Chính vẫn an toàn.
Tôi luyện đến ngày thứ tư thì đồ đã thành hình, Lâm Chính rất hài lòng.
Anh không rèn đao kiếm, mà tận dụng miếng Hồng Mông Huyền Thiết đặc biệt này để rèn một bộ châm bạc.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!".
Lâm Chính thu dị hỏa trong tay lại.
Châm bạc đang luyện chế trong dị hỏa rơi xuống bàn.
Mã Hải bước vào phòng, nhìn thấy châm bạc đang bốc khói trên bàn thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Chủ tịch Lâm, đây là cái gì vậy?".
"Chúng được gọi là Hồng Mông Long Châm, là châm bạc được tôi làm từ Hồng Mông Huyền Thiết kia, nhưng hiện giờ vẫn chưa làm xong", Lâm Chính vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Mã Hải dường như nín thở.
"Hồng Mông Long Châm?".