Suy nghĩ của Chí Tôn Huyền Thanh Các là gì, đương nhiên Lâm Chính biết.
Nếu Lâm Chính thật sự hợp tác với Chí Tôn Huyền Thanh Các cùng kiểm soát sơn trang Thánh Y thì sau này cũng sẽ bị đối phương khống chế mà thôi.
Đầu tiên, anh không có thời gian ở đây trấn áp người của sơn trang nên Chí Tôn sẽ phải xen người vào sơn trang, kiểm soát mọi thứ. Lâm Chính không kiểm soát được thì cả sơn trang tự dưng thuộc sở hữu của Huyền Thanh Các và như vậy thì sơn trang cũng chẳng phải là thần phục Lâm Chính. Anh chẳng có chút lợi lạc gì.
Thứ hai, một khi sơn trang mà phản kháng thì có lẽ người đầu tiên mà họ tìm tới là anh. Bởi vì đối với họ Lâm Chính là kẻ gây ra mọi chuyện.
Vì vậy Lâm Chính từ chối thẳng thừng. Hồng Mông Long Châm đã được luyện chế thì tại sao anh không tha cho sơn trang? Như vậy vừa còn chút tình người, mà sơn trang cũng dồn trọng tâm về Huyền Thanh Các, thế thì Lâm Chính sẽ được yên ổn.
“Để họ tự xử với nhau đi”, Lâm Chính mỉm cười rời đi. Đi được tầm một tiếng thì anh mới tới quốc lộ.
Lúc này có một chiếc xe việt dã màu trắng đỗ ngay trên đường quốc lộ. Người tài xế đứng dựa vào xe hút thuốc lập tức cúi mình trước Lâm Chính.
“Yết kiến Thần Quân. Tôi đã đợi cậu hai ngày rồi”.
“Nguyên Tinh cử tới à?”
“Vâng Thần Quân. Thần Quân vất vả rồi, để thuộc hạ đưa cậu rời đi”, người này nói.
Lâm Chính gật đầu, mở cửa xe chui vào. Người này vội vàng lái xe đi tới thành phố gần nhất. Đợi đến khi vào trong thành phố thì Lâm Chính lập tức ngồi máy bay về Giang Thành.
Lần này kiếm được món lớn...Hồng Mông Long Châm được luyện chế, điều này đủ để thấy được hời rồi. Có thần binh vô thượng này cộng thêm với dị hỏa trong người thì dù có đối đầu với cao thủ của gia chủ Lâm Thị thì anh cũng có sự tự tin.
Lâm Chính thở phào, tâm trạng của anh khá tốt. Sau khi về tới Giang Thành, mấy người Nguyên Tinh lập tức tới bái kiến Lâm Chính.
“Giáo chủ, cậu vẫn ổn chứ? Chuyến đi lần này có gặp sóng gió gì không?”, Nguyên Tinh căng thẳng hỏi.
“Mọi việc đều thuận lợi. Dù gặp vài điều bất ngờ nhưng không sao”, Lâm Chính mỉm cười.
“Xem ra sơn trang cũng không làm gì được thần y Lâm. Bái phục”, Trương Thất Dạ cảm thán.
“Thực ra là do uy lực của thần binh vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nếu không có nó trợ giúp thì khi tôi chiến đấu với Thánh Y Giả đã phải tốn rất nhiều sức rồi. Có nó giúp, dù là ông ta thì cũng không thể làm gì được tôi”.
“Giáo chủ hồng phúc lớn, võ công cái thế, uy lực vô song”, Nguyên Tinh cảm kích hô lên.
“Được rồi được rồi, không cần phải nịnh bợ nữa. Thần binh đã ở trong tay, giờ chúng ta phải gây dựng thực lực lớn mạnh hơn nữa”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Giao đấu với gia chủ Lâm Thị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Trước mắt Dương Hoa so sánh với đối phương thì cũng còn chênh lệch khá nhiều.
Lúc này cần phải bồi dưỡng tinh lực, biến bản thân trở nê mạnh hơn bao giờ hết, nếu không tương lai mà khai chiến thì Dương Hoa sẽ bị đối phương chèn ép mất.
“Giáo chủ yên tâm! Đông Hoàng Giáo gần đây vẫn luôn chiêu binh. Với đan dược thượng hạng mà cậu cung cấp, không chỉ khiến thực lực của chúng tôi tăng vọt mà còn thu hút rất nhiều cao thủ có thiên phú gia nhập. Đông Hoàng Giáo rất mong chờ vào một ngày huy hoàng trong tương lại”, Nguyên Tinh mỉm cười.
“Việc chiêu binh không được gấp gáp. Nhớ là phải chọn những người có phẩm chất. Còn những kẻ đi theo tà đạo tâm thuật thì không nhận”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vâng giáo chủ”, Nguyên Tinh vội vàng nói.
“Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn bế quan”, Lâm Chính lên tiếng.
“Vâng...”, đám đông cáo lui. Lâm Chính đóng cửa từ chối khách, chỉ tĩnh tâm tu luyện.
Lúc này anh không chỉ có được Hồng Mông Long Châm mà cơ thể cũng thay đổi rất lớn bởi Long Tuyền.
Vì thứ hấp thụ được toàn bộ tinh túy từ Long Tuyền không phải chỉ có Long Châm mà còn cả cơ thể của anh nữa. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!