Trong ấn tượng của Tô Nhu, Lâm Chính luôn là người thật thà an phận.
Tuy bình thường hay bị mẹ cô mắng là đồ vô dụng, bị người xung quanh chế giễu, nhưng anh đều không nói gì, là một người thực sự hiền lành.
Nhưng hôm nay, ấn tượng của cô về Lâm Chính đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Người này... thực sự là người chồng Lâm Chính nhu nhược an phận của cô sao?
Không phải!
Hoàn toàn không phải!
Sao chồng cô lại có võ công lợi hại như vậy chứ?
Hơn nữa... anh còn dám giết người!
Đây là lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính giết người.
Cô từng thấy người chết, cũng bị dọa cho chết khiếp, nhưng cô chưa bao giờ thấy Lâm Chính giết người.
"Giết người rồi, Lâm Chính... giết người rồi?".
Cô thì thào tự nhủ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lúc này Lâm Chính như mãnh hổ xông vào giữa bầy dê, anh giơ hai cánh tay quét ngang, tung quyền cước đánh bay các cao thủ của nhà họ Tần.
Tứ đại cường giả Phong, Hỏa, Lôi, Điện còn không chống nổi một chiêu của anh! Cả bốn người đều bị Lâm Chính bẻ gãy xương tay chân, ai nấy nằm bẹp một chỗ, không gượng dậy nổi.
Khuôn mặt già nua của Tần Nham Ngạn trắng bệch như tờ giấy.
Ông ta không ngờ người này lại đáng sợ như vậy.
"Ông chủ! Nhìn nhầm rồi! Nhìn nhầm rồi! Người này có thực lực rất mạnh, ít nhất cũng phải cấp bậc tông sư võ đạo! Chúng tôi tuyệt đối không phải là đối thủ!".
Một người trong số Phong, Hỏa, Lôi, Điện cuống quýt kêu lên.
"Tông sư võ đạo?".
Tuy Tần Nham Ngạn không phải là người luyện võ, nhưng cũng biết sự đáng sợ của tông sư.
Tông sư võ đạo mà muốn giết một lão già tay trói gà không chặt như ông ta thì dễ như trở bàn tay.
Phải chạy ngay thôi!
Tần Nham Ngạn lập tức quay đầu chạy vào trong nhà họ Tần.
"Muốn đi?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, đang định đuổi theo. Nhưng đúng lúc này, một bàn tay túm chặt lấy cánh tay anh.
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh phắt lại.
Là Tô Nhu.
"Tiểu Nhu..."
"Lâm Chính! Mau chạy đi! Cảnh sát đến rồi! Anh mau chạy đi!", Tô Nhu nhìn về phía đầu đường, thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang lái về phía này liền cuống quýt kêu lên.
"Bây giờ chạy thì có ích gì? Tần Nham Ngạn chưa chết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, giải quyết luôn bọn họ rồi tính", Lâm Chính trầm giọng nói, rồi lao về phía người nhà họ Tần.
"Lâm Chính! Lâm Chính!".
Tô Nhu vội gọi.
Nhưng tốc độ của Lâm Chính cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Tô Nhu nhìn về phía đầu đường, khẽ nghiến răng rồi cũng vội vàng chạy vào.
Tần Nham Ngạn vào nhà họ Tần thì chạy thẳng đến cổng sau, định chuồn đi bằng lối này.
"Mau, chặn tên kia lại cho tôi! Mau chặn hắn lại!".
Tần Nham Ngạn vừa chạy vừa la hét, để đám đàn em nhà họ Tần giữ chân Lâm Chính lại.
Nhưng ngay cả Phong, Hỏa, Lôi, Điện lợi hại nhất của nhà họ Tần cũng bị đánh cho nằm bẹp một chỗ, thì những cường giả bình thường sao có thể là đối thủ của anh chứ?
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã phá tan phòng tuyến của những người này, lao về phía cổng sau.
Tần Nham Ngạn vừa lăn vừa bò về phía cổng, định lái xe rời đi.
Nhưng Lâm Chính đã tung người nhảy tới trước mặt ông ta.
"A!".
Tần Nham Ngạn bị dọa cho hai chân nhũn ra, suýt nữa ngã quỳ xuống đất.
Lâm Chính lập tức chìa tay ra bóp cổ ông ta.
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Cậu hãy tha cho tôi đi! Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện cậu giết con trai tôi! Tôi xin cậu đấy!", Tần Nham Ngạn gào thét.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, trong ống tay áo đã xuất hiện một con dao găm sáng loáng.
Tần Nham Ngạn túm lấy con dao găm, đâm vào lồng ngực Lâm Chính.
"Chết đi!".
Ông ta hét lên đầy dữ tợn, con dao găm nhanh chóng đâm vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Con dao găm bị gãy.