Tần Nham Ngạn ngây người nhìn con dao găm đã bị gãy thành hai nửa, rồi lại nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, hoảng loạn, kinh ngạc, đờ đẫn.
"Mày... mày... mày là quái vật sao? Mày là quái vật chứ gì? Mày... mày chắc chắn là quái vật!", Tần Nham Ngạn run rẩy kêu lên, dường như muốn phát điên.
Dao cũng không đâm thủng được da thịt của người này.
Anh không phải là quái vật thì là gì?
Nhưng Lâm Chính không rảnh để nhiều lời với ông ta, lập tức dùng sức.
Rắc!
Tần Nham Ngạn cũng giống con trai ông ta, bị bẻ gãy cổ.
"Lâm Chính!".
Tô Nhu nhanh chân chạy tới.
Khi nhìn thấy thi thể của Tần Nham Ngạn trượt khỏi tay Lâm Chính, không từ ngữ nào có thể miêu tả sự kinh ngạc chấn động trên khuôn mặt cô.
"Xong, kết thúc rồi!".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Nhà họ Tần dám có ý đồ với Tô Nhu thì Lâm Chính không thể bỏ qua được.
Nếu không phải Tô Nhu có mặt ở đây, thì anh đã có ý định diệt tộc rồi.
"Tiểu Nhu, chúng ta đi thôi".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Anh vừa dứt lời, Tô Nhu liền rùng mình một cái, lập tức hoàn hồn. Cô nhìn về phía cổng trước nhà họ Tần, chỗ đó đã đứng đầy người, rất nhiều tiếng bước chân chạy về phía này, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức tái nhợt.
"Anh mau đi đi!", Tô Nhu nghiến răng nói, đẩy Lâm Chính ra ngoài rồi định đóng cổng lại.
Lâm Chính vội giơ tay chặn cửa lại, ngạc nhiên hỏi: "Em sao vậy Tiểu Nhu?".
"Đi đi!".
Tô Nhu cuống quýt nói.
"Em không đi, bảo anh đi cái gì?", Lâm Chính nhíu mày.
Đúng lúc này, cảnh sát ập tới, hai người đã bị bao vây.
Từng họng súng đen ngòm chĩa vào hai người.
Tô Nhu vội vàng giơ hai tay lên, sợ hãi bất an.
Lâm Chính thì vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Đồ ngốc này, bảo anh đi thì không đi, bây giờ thì hay rồi, chẳng ai đi được nữa", đôi mắt Tô Nhu ngấn lệ, cơ thể khẽ run lên, ngoảnh sang mắng Lâm Chính.
Lâm Chính mỉm cười: "Tiểu Nhu, yên tâm đi, sẽ không sao đâu".
"Anh...", thấy Lâm Chính vẫn còn cười được, Tô Nhu tức điên lên.
Rốt cuộc anh có biết mình đã làm gì không?
Giết người đó!
Anh đã giết hai người!
Anh sẽ bị tử hình!
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt Tô Nhu, cô sắp suy sụp đến nơi.
Cô không ngờ chuyến đi này lại xảy ra biến cố như vậy.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao... Tại sao..."
Tô Nhu đau khổ cúi đầu, sau đó bị đưa lên xe cảnh sát cùng Lâm Chính, đến đồn cảnh sát.
Hai người nhanh chóng bị giam riêng.
Tô Nhu run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Tôi muốn gọi điện thoại!".
Hình như cô nhớ ra gì đó, liền lập tức xông tới, hét lên qua ô cửa nhỏ.
"Bây giờ cô không có quyền gọi điện thoại, chờ có kết quả điều tra thì cô mới được gọi cho luật sư", cảnh sát ở bên ngoài lạnh lùng nói.
"Anh..."
Tô Nhu không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, cửa được mở ra.
Hai cảnh sát bước vào phòng.
Toàn thân Tô Nhu run rẩy, một nữ cảnh sát ấn cô ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Một nữ cảnh sát khác ghi chép.
"Tên gì?".
"Tô... Tô Nhu..."
"Người ở đâu?".
"Giang Thành..."
"Bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ mưu sát, hi vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi, nói tất cả những gì cô biết ra. Như vậy thì đều có lợi cho cô và tôi, hiểu chưa?", nữ cảnh sát kia lạnh lùng nói.
"Là tôi giết, người do tôi giết!", Tô Nhu bất ngờ nói.