“Ồ?”.
Hai nữ cảnh sát đều sửng sốt.
Bọn họ nhìn ra được Tô Nhu rất sợ hãi.
Nhưng… người bàng hoàng như vậy sao lại trực tiếp nhận tội?
“Tô Nhu, cô đừng ở đó nói lung tung! Tôi cần lời tường trình sự việc đã xảy ra!”, nữ cảnh sát đập bàn, nghiêm túc quát.
“Tôi không nói lung tung, người là do tôi giết, các người muốn bắt thì bắt tôi, muốn giết thì giết tôi, đừng động vào chồng tôi!”, Tô Nhu run rẩy, răng đánh lập cập nói.
Nói xong, nước mắt cô lại lăn xuống.
Cô biết rõ gánh tội này thì sẽ có kết cục gì.
Nhưng… cô không muốn Lâm Chính xảy ra chuyện.
Suy cho cùng, nếu không vì cô, Lâm Chính cũng không ra nông nỗi đó!
Tóm lại, Tô Nhu cho rằng đây là lỗi của mình!
Nhưng hai cảnh sát hoàn toàn không tin lời cô nói.
Nữ cảnh sát đó tiến lại gần, nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt đẹp của Tô Nhu giàn giụa nước mắt, nói: “Cô Tô! Cô đừng đùa nữa! Cô có biết kết quả giám định của chúng tôi là gì không?”.
“Là… là gì?”, Tô Nhu sững sờ, hỏi.
“Hai người đó bị bóp nát cổ, động mạch và huyết quản nơi cổ bị đứt mà chết! Kết quả giám định cho thấy không phải dựa vào ngoại lực gây ra hiện tượng này, mà là dựa vào sức lực! Dựa vào sức tay! Tay cô trói gà không chặt mà có thể bóp chết hai người đó? Cô nhìn hai người chúng tôi giống kẻ ngốc lắm sao? Chúng tôi sẽ tin lời nói dối của cô?”, nữ cảnh sát cười giễu.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, miệng hé mở, không biết nên trả lời thế nào.
“Cô Tô, tôi biết nhất định là cô muốn bảo vệ chồng cô nên mới nói dối, muốn gánh hết mọi chuyện. Nhưng thật ra hành vi này của cô rất tệ! Đây là tội thêm một bậc! Tôi khuyên cô nên thành thật nói ra đi, đó mới là lựa chọn tốt nhất cho cô và chồng cô!”, nữ cảnh sát nói.
Tô Nhu mấp máy môi, không nói gì.
Lúc này trong lòng cô đã loạn cào cào, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới phải.
Miệng cô sắp bị cắn rách.
Đúng lúc đó.
Cạch!
Cửa phòng đột nhiên được mở ra, một nam cảnh sát đi tới, nói nhỏ mấy câu bên tai hai nữ cảnh sát.
Hai người ngẩn ra, lập tức đi ra ngoài.
Tô Nhu sững sờ.
Chuyện này là sao?
Khoảng ba bốn phút sau, cửa đã được mở ra, hai nữ cảnh sát trước kia đi vào, mở còng tay cho Tô Nhu.
“Cô Tô, cô có thể đi rồi”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngây ra, sững sờ nhìn nữ cảnh sát đó: “Tôi… Tôi có thể đi rồi?”.
“Phải”.
“Chuyện này là sao?”.
“Đã có kết quả điều tra, chuyện này không liên quan đến cô, cô có thể về nhà rồi”.
“Vậy… Vậy chồng tôi thì sao?”.
Tô Nhu hỏi.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không muốn giải thích với cô, đẩy thẳng Tô Nhu ra ngoài, đuổi khỏi đồn cảnh sát.
“Đợi đã, tôi muốn gặp chồng tôi! Đợi đã!”.
Tô Nhu hét lên, còn định xông vào.
Nhưng vóc người cô bất cứ cảnh sát nào cũng có thể đẩy cô ra khỏi cửa.
Tô Nhu từ bỏ.
Nhìn cánh cửa lớn trang nghiêm đó, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, bất lực ngồi trên bậc thềm bên cạnh. Bàn tay nhỏ nhắn ôm mặt dựa vào đầu gối, không biết làm thế nào, vô cùng bàng hoàng bất an…
Lúc này, một bóng người đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Nhu: “Em cồn ổn không?”.
Tô Nhu giật mình, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người bên cạnh.
“Lâm Chính?”, cô run giọng gọi. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!