Mọi người nghe thấy thế, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, lồng ngực như muốn nổ tung.
Cẩm Diệu vừa tức giận vừa bi phẫn, nói: "Đừng hòng! Đoàn Hợp, tôi nói cho anh biết, dù tôi có chết cũng không cho anh được toại nguyện! Huống hồ anh nghĩ võ quán Chấn Khai chúng tôi đều là những người vô dụng sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!".
"Vậy sao? Thế thì thử xem!".
Đoàn Hợp cười khẩy, vung tay lên.
Đám đàn em xung quanh liền ùa tới.
Hai bên lập tức đại chiến trước bãi đất trống này.
Nhưng nếu đã có kế hoạch thì đương nhiên Đoàn Hợp đã chuẩn bị từ trước, sao các đệ tử của võ quán Chấn Khai có thể giải quyết được những người mà anh ta đưa đến chứ?
Không quá 10 phút, người của Cẩm Diệu đều lần lượt ngã xuống.
"Cẩm Diệu sư tỷ, chúng tôi giúp chị đột phá vòng vây, chị mau rời khỏi đây báo tin với sư phụ đi!", đúng lúc này, một đệ tử của võ quán Chấn Khai ngoảnh sang hét lên.
"Nhưng các cậu..."
"Đi đi! Nếu không không ai thoát khỏi đây được đâu! Nơi này xa xôi hẻo lánh, hắn giết người cũng không ai biết! Mau đi đi!".
Mọi người hét lên rồi đồng loạt xông về phía Nam.
Người của võ quán Chấn Khai liều chết một phen, không ngờ lại có hiệu quả, vòng vây phía Nam xuất hiện một lỗ hổng.
Cẩm Diệu không còn lựa chọn nào khác, cắn răng xông ra.
"Đuổi theo! Đừng để cô ta chạy mất! Nếu chuyện này lộ ra thì võ quán chúng ta sẽ tiêu đời!".
Đoàn Hợp biến sắc, dẫn theo mấy người đích thân đuổi theo Cẩm Diệu.
Cẩm Diệu thở hổn hển, dốc sức bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được mấy bước, bụng cô ta đã truyền đến cảm giác đau đớn, loạng choạng ngã xuống đất.
Vừa rồi lúc đánh nhau, vùng bụng bị trúng đòn, khiến cô ta đau không thiết sống.
"Ha ha ha, lần này để xem cô chạy đi đâu!".
Đoàn Hợp cười lớn, định xông tới bắt Cẩm Diệu.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên gần đó.
Sau đó mặt đất chấn động dữ dội.
Những người đang đánh nhau lập tức bị dư chấn làm cho ngã dúi dụi, ai nấy kinh ngạc nhìn về phía xa.
Đoàn Hợp cũng suýt nữa ngã nhào xuống đất, vội vàng vịn lấy tảng đá bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía xảy ra vụ nổ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Không... không biết nữa".
"Lẽ nào đằng đó có người?".
Tất cả dừng đánh nhau, sợ hãi nhìn về phía đó.
Đúng lúc này.
Vèo!
Một cái bóng đen sì bay về phía này như một mũi tên, sau đó va mạnh vào gò đất gần đám Cẩm Diệu.
Gò đất lập tức vỡ vụn, mặt đất lõm xuống.
Mặt đất lại rung lên.
Tất cả mọi người giật nảy mình.
Vù!
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, lại một cái bóng nữa giáng từ trên trời xuống đất, đáp xuống tảng đá bên cạnh Đoàn Hợp.
Tảng đá nổ tung.
Đoàn Hợp bị chấn động ngã nhào xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được, vỡ đầu chảy máu.
Đám Cẩm Diệu ngước lên nhìn, sau đó mừng rỡ vô cùng.
"Anh là... thần y Lâm của Giang Thành! Tốt quá! Là thần y Lâm! Thần y Lâm! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
Cẩm Diệu như nắm được cọng rơm cứu mạng, gào lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, hơi ngoảnh sang nhìn bên này, quan sát cô gái với vẻ mặt kỳ quái.
"Cô là ai?".
"Thần y Lâm, tôi tên Cẩm Diệu, là đệ tử của võ quán Chấn Khai, cũng là người hâm mộ anh! Tôi là hội trưởng hội hậu viện của anh ở Xương Thị! Tôi là người hâm mộ anh cuồng nhiệt!", Cẩm Diệu cuống đến mức suýt khóc.
"Người hâm mộ tôi?".
Lâm Chính có chút bất ngờ.
Anh cũng không quan tâm chuyện này lắm.
"Các cô đang làm gì vậy?".
"Thần y Lâm, chúng tôi bị người ta lừa, những người này dụ chúng tôi đến đây, muốn hại chúng tôi! Thần y Lâm, xin anh hãy cứu chúng tôi với!", Cẩm Diệu vừa khóc vừa nói.
Cô ta vừa dứt lời, đám Đoàn Hợp đều biến sắc.