"Chuyện là như vậy sao?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn đám Đoàn Hợp.
Đoàn Hợp sửng sốt, sau đó vội nặn ra một nụ cười đáp: "Thần y Lâm, anh hiểu lầm rồi! Chúng tôi là bạn bè, tôi chỉ đùa với cô ấy thôi! Anh đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm!".
Lâm Chính không tìm hiểu sâu, chỉ bình thản nói: "Đỡ cô ấy dậy, để cô ấy báo cảnh sát, tất cả các anh đứng im một chỗ không được động đậy! Nhớ lời tôi nói, không được động đậy!".
Lâm Chính nói xong liền cất bước đi về phía Cùng Đao ở bên kia.
Còn đám Đoàn Hợp nghe Lâm Chính nói xong, sắc mặt đều rất khó coi.
Cẩm Diệu cũng không dám chần chừ, vội lấy điện thoại ra.
"Đoàn Hợp sư huynh, làm sao bây giờ?".
Người bên cạnh ánh mắt chứa đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu để con khốn kia báo cảnh sát, thì chắc chắn chuyện này sẽ bị lộ, đến lúc đó chúng ta cũng tiêu đời", Đoàn Hợp trầm giọng nói.
"Nhưng thần y Lâm không cho phép chúng ta động đậy, chúng ta ngăn con khốn đó kiểu gì?".
"Hừ, chỉ là một thần y Lâm, tưởng mình là nhân vật lớn chắc? Chúng ta đông người như vậy, không phải sợ anh ta! Chuẩn bị ra tay!".
Đoàn Hợp hừ mũi nói.
Anh ta từng nghe tới đại danh của thần y Lâm, nhưng không biết rõ lắm.
Anh ta không ngờ mình sẽ đụng độ với thần y Lâm ở đây.
Nghĩ đến ánh mắt và giọng nói lúc vừa rồi của thần y Lâm, trong lòng anh ta cảm thấy rất không vui.
Mẹ kiếp, cùng lắm thì liều mạng với anh ta! Chúng ta có nhiều người như vậy, cho dù không đánh lại được anh ta, thì cũng đủ rứt được mấy miếng thịt trên người anh ta.
Đoàn Hợp thầm nghĩ.
Anh ta hoàn toàn không biết suy nghĩ của mình tự đại đến mức nào.
Nhưng đúng lúc mấy người bọn họ đã ra quyết định, chuẩn bị cướp điện thoại của Cẩm Diệu.
Ầm!
Mặt đất lại rung chuyển dữ dội.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhìn sang bên kia.
Lâm Chính nện một quyền về phía Cùng Đao.
Cùng Đao lộn người né được, nắm đấm nện xuống đất, mặt đất lại nứt toác.
"Thiên Ma Đao Pháp!".
Cùng Đao gầm lên, lật tay chém ngang một nhát đao.
Keng!
Đao khí dài trăm trượng lại bắn ra, chém về phía Lâm Chính.
Cơ thể Lâm Chính lóe lên, né được nhát đao này.
Đao khí chém vào bờ hồ, cắt đôi cả hồ nước.
Lâm Chính đẩy tốc độ lên cực hạn, lao tới bên cạnh Cùng Đao, chộp lấy bả vai hắn, ném về phía ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
Ầm!
Cùng Đao va vào ngọn núi, Lâm Chính lại nện một quyền tới.
Bốp!
Cú đấm này nện trúng lồng ngực Cùng Đao, hắn lập tức phun ra một ngụm máu lớn, sức mạnh trên người lan ra ngọn núi như dòng điện.
Cả ngọn núi dần nứt toác ra, rồi hóa thành bột mịn.
Còn Cùng Đao nằm bẹp dưới đất, không ngóc dậy được nữa.
Chứng kiến cảnh tượng này, đám người Đoàn Hợp đều kinh sợ, ai nấy đầu óc trở nên trống rỗng.
Vẻ mặt của bọn họ rất khoa trương, trợn mắt há mồm, như nhìn thấy ma.
"Sư huynh, chúng... chúng ta có cướp điện thoại của Cẩm Diệu nữa không?", người bên cạnh thì thào hỏi.
"Cướp... cướp... cướp cái đầu cậu ấy! Bảo tất cả mọi người đứng im! Ai dám động đậy tôi sẽ lột da người đó!".
Đoàn Hợp không nhịn được nữa, vừa khóc vừa nói.
Anh ta biết lần này mình đã chết chắc.
Còn Cẩm Diệu thì vô cùng kích động.
Cô ta báo cảnh sát xong lập tức giơ điện thoại chụp Lâm Chính mấy tấm, rồi chia sẻ ảnh lên nhóm.
Cô ta cảm thấy mình sắp hạnh phúc phát điên.
Không ngờ lại được chính idol của mình làm anh hùng cứu mĩ nhân.
"Chắc chắn thần y Lâm là bạch mã hoàng tử do ông trời phái tới! Chắc chắn anh ấy là bạch mã hoàng tử của mình!", Cẩm Diệu kích động lẩm bẩm.
Bức ảnh vừa được gửi đi, cả nhóm người hâm mộ liền bùng nổ.