TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2736 THẬT KHÔNG NGỜ...NỘI LỰC CỦA CẬU LẠI HÙNG HẬU TỚI VẬY.

Bùm. Sức mạnh phóng ra như pháo hoa, tản ra bốn phía

Mặt đất rung chuyển. Những ngọn núi rung lắc. Sông băng dậy sóng, mãi không thể lắng lại.

Những người ở xung quanh đều bị đẩy lùi. Nhiều người bị áp lực ép chết.

Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh bảo vệ những người không có tu vi như Từ Thiên hay Thánh Nữ. Dù là họ thì cũng không chống lại nổi uy lực đáng sợ vừa rồi. Tất cả bay bật ra, đập mạnh xuống đất, sứt đầu, nôn ra máu. Trông vô cùng thê thảm.

Còn thôn trang thì đã bị cào bằng. Vũ khí ở bên cạnh Lâm Chính cũng bị phá hỏng.

Thế mà hai người họ vẫn chưa chịu buông ra. Bọn họ vẫn đang trong tư thế giằng co. Cảnh tượng như được chụp lại. Hai người đứng bất động.

Xung quanh đất đá, bụi cát bay mịt mùi. Đám đông bàng hoàng.

Dần dần.

Tách...

Tách...

Vài âm thanh rất nhỏ vang lên. Đó là tiếng máu rơi ra từ miệng của cả Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả. Máu nhỏ xuống mặt đất.

Cuối cùng cả hai cũng lùi lại, loạng choạng mãi mới đứng vững. Cả hai đã bị thương nặng.

“Thật không ngờ...nội lực của cậu lại hùng hậu tới vậy. Thần y Lâm, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả ôm ngực, nín thở.

“Còn phải nói sao? Nếu đến một chiêu của ông mà tôi không đỡ được thì tôi lại dám chạy tới đây liều mạng với ông chắc?”, Lâm Chính lau máu khóe miệng.

“Xem ra một Băng Kính không đủ để đánh bại cậu. Thần y Lâm, lần này tôi thua rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

Mặc dù Lâm Chính cũng bị thương nặng, nhưng là một y võ, chỉ cần không chết thì thương tích chẳng là gì. Nếu ông ta cứ miễn cưỡng, chỉ cần người của Dương Hoa lao lên thôi là cũng đủ giành lấy thời gian cho anh hồi phục rồi. Đợi đến khi anh hồi phục lại thì có lẽ Thần Hỏa Tôn Giả sẽ không khác gì cá nằm trên thớt.

Lúc này ông ta đã bị cô lập, không còn có được sự trợ giúp từ người của đảo Thần Hỏa nữa rồi. Nếu ông ta còn muốn giết Lâm Chính thì khó chẳng khác gì lên trời.

Lần này ông ta đã thất bại thật sự. Thất bại một cách thảm hại.

Ông ta luôn cho rằng mình là người vô địch thiên hạ, trừ vị đó của Thiên Ma Đạo ra thì trên đời này tất cả đều do ông ta quyết định. Thế nhưng ông ta không ngờ rằng một Giang Thành bé nhỏ, một y võ bé nhỏ mà lại dám khiêu chiến, thậm chí còn hạ gục ông ta.

Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, thầm cười. Tất cả đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

“Ra tay đi”, Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu.

Ông ta không có lý do gì phải bỏ chạy cả. Cũng chẳng có lý do để đầu hàng. Tôn nghiêm không cho phép ông ta làm như thế.

“Còn chiến tiếp thì ông sẽ chết đấy. Tôi thì chưa chắc. Ông đã thất bại rồi còn muốn chiến tiếp làm gì?”, Lâm Chính nói.

“Sao thế? Cậu muốn tôi đầu hàng à? Thật nực cười, bản tôn tung hoành cả một đời ,chưa từng đầu hàng bất kỳ ai cả. Trước đây không, sau này cũng không”, Thần Hỏa Tôn Giả cười lạnh lùng: “Cậu muốn thì tôi sẽ liều mạng, hôm nay cậu không chết thì tôi chết”, Thần Hỏa Tôn Giả đã hạ quyết tâm rồi.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, nói bằng vẻ vô cảm: “Vậy thì không cần thiết đâu”.

Đọc truyện chữ Full