Thái độ khi nãy của Tô Nhu rõ ràng là rất ghét đám người quản lý Trịnh, vậy mà bây giờ lại thế này...
Chắc chắn là có gì đó mập mờ. Lâm Chính căng thẳng, nhưng anh cũng không tiện hỏi, chỉ nhìn về phía quản lý Trịnh: “Quản lý Trịnh, anh đã nói gì với vợ tôi vậy?”
“Cậu đừng hiểu Lầm, tôi chỉ hỏi chút chuyện liên quan tới công việc thôi. Tôi cảm thấy Thương Minh phát triển được tới ngày hôm nay cần những người mới, mà cô Tô lại là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của thương hội nên mới chúc mừng cô ấy”, quản lý Trịnh mỉm cười.
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau chặt mày.
“Được rồi các vị. Hội nghị lần này tới đây thôi, giải tán”, quản lý Trịnh lên tiếng.
Đám đông lập tức cúi người và rời đi. Lâm Chính cũng không nán lại, anh dẫn Tô Nhu rời khỏi Thiên Nam Thủy Các.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ đứng ở tầng lầu cao nhất nhìn hai người rời đi với vẻ mặt âm sầm.
“Quản lý Trịnh, anh nói xem Tô Nhu sẽ làm theo những gì chúng ta nói chứ?”
“Có thể có, có thể không, do cô ta tự phán đoán”, hắn nói.
“Vậy bên phía thần y Lâm...”
“Có lẽ cần tiếp tục theo dõi. Lâm Chính chắc là trong sạch nhưng thần y Lâm thì vẫn cần phải điều tra. Dù sao thì đó cũng là tin do bên đó phản hồi, dù hiện tại chưa có chứng cứ thì anh ta vẫn là kẻ tình nghi số một”
“Có cần cử thêm người tới Giang Thành không?”
“Không được, Giang Thành đã được thần y Lâm xây dựng nên như vậy, cử càng nhiều người đi thì sẽ càng đánh rắn động cỏ mà thôi. Giờ chúng ta đã có con át chủ bài rồi, chỉ cần tìm được chứng cứ thì chúng ta có thể tấn công Giang Thành và hỏi tội thần y Lâm được rồi”.
Vâng”, Linh Tuệ cúi người.
Trên đường quay về Giang Thành, tâm trạng của Tô Nhu vô cùng nặng nề.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Không...không sao...”, Tô Nhu khẽ mỉm cười
“Thật sự không thể nói ra được sao?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu giật mình: “Lâm Chính, em cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Trước mắt thật sự không thể nói cho anh được. Anh yên tâm, cùng lắm một tháng em sẽ nói hết cho anh nghe”, Tô Nhu nói.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, kéo tay Tô Nhu: “Nhưng mà Tô Nhu này, em phải nhớ kỹ...bất luận xảy ra chuyện gì thì anh cũng luôn ở bên em. Nếu em không cố gắng được thêm nữa thì nhất định phải nói với anh”.
Tô Nhu ngước nhìn anh: “Được”
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa Tô Nhu về nghỉ ngơi, còn anh thì tới Dương Hoa. Dịch Tiên Thiên cải trang, tới Dương Hoa gặp Lâm Chính.
“Cậu Lâm”, Dịch Tiên Thiên khẽ cúi người.
“Trịnh Càn Khôn rốt cuộc là thế nào vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Một trong những cốt cán của đại hội, là người phụ trách chủ yếu khu vực phía Nam của Long Quốc và cũng là người phụ trách chính của Thương Minh ở đại hội. Bình thường Thương Minh có việc gì lớn thì đều do tôi và cậu ta thực hiên”, Dịch Tiên Thiên khẽ nói.
“Đưa tài liệu về anh ta cho tôi, sau đó cử người đi giám sát anh ta” ,Lâm Chính nói
“Giám sát sao?”
Dịch Tiên Thiên nín thở, sắc mặt trông vô cùng khó coi: “Cậu Lâm...sợ rằng không dễ thực hiện. Trịnh Càn Khôn dù sao cũng là cốt cán của đại hội. Người bên cạnh cậu ta nhiều như vậy, nếu muốn gài tai mắt thì khó như lên trời ấy...”
Lâm Chính đương nhiên là biết điều đó. Thế nhưng Trịnh Càn Khôn và Linh Tuệ đã nói gì với Tô Nhu khiến Lâm Chính cảm thấy rất khó chịu.
Trịnh Càn Khôn rốt cuộc đang có ý đồ gì? Hắn muốn Tô Nhu làm gì?