“Gì cơ?”
Nghe thế Lâm Chính cũng rất kinh ngạc.
Thiên Tính Gia đột nhiên gặp phải biến cố lớn như vậy, ai mà tin được.
Hơn nữa… có chuyện gì với Thánh Sơn thế?
“Thiên Tính Gia có thù với Thánh Sơn ư?”, Lâm Chính hỏi.
“Không thù không oán”.
“Vậy tại sao Thánh Sơn lại nhúng tay vào?”
“Thần y Lâm, có thể anh không biết, dạo gần đây Long Thiên Tử ở Thánh Sơn muốn xây dựng một võ trường tu luyện cực lớn, quy mô của võ trường này cực cao, toàn bộ được làm bằng linh thạch, thợ thủ công bình thường không thể nào xây dựng được, chỉ có các võ giả có tu vi mới có thể xây dựng nên Thánh Sơn thiếu hụt nhân lực. Vì để có thể nhanh chóng tu sửa võ trường để cho Long Thiên Tử sớm ngày có thể tu luyện trong võ trường, bây giờ Thánh Sơn đang đi khắp nơi để bắt người, hễ là các võ giả xung quanh Thánh Sơn không chạy thoát đều sẽ bị bắt về để xây dựng võ trường, nhưng còn lâu mới đủ nhân lực nên họ đã phái người đến bắt những người bên ngoài Thánh Sơn. Chúng ra tay rất tàn ác với Thiên Tính Gia, bị người Thánh Sơn cưỡng ép bắt đi, chúng tôi phản kháng và đều bị đánh giết. Vốn dĩ gia tộc tộc có thể đối phó được với đám người Thánh sơn này nhưng Trấn Trầm Hổ – trại chủ Đại Trại lại đột nhiên làm phản, dựa vào Thánh Sơn, thế nên Thiên Tính Gia mới gặp nguy hiểm”.
Nói đến đây, Bạch Nan Ly dập đầu xuống đất, đau khổ nói: “Thần y Lâm, cầu xin anh ra tay cứu Thiên Tính Gia, cầu xin anh”.
Thẩm Niên Hoa cũng dập đầu xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Mặc dù Cửu Trại đã tách khỏi Thiên Tính Gia nhưng dù sao cũng là nhà của họ, tình cảm khó mà cắt đứt, bây giờ Thiên Tính Gia gặp khó khăn, sao họ có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Nói thật anh không muốn khai chiến với Thánh Sơn.
Vì bây giờ kẻ thù của anh đã quá nhiều.
Thiên Ma Đạo, Tử Vực, không có thế lực nào không là thế lực bá chủ cả, chỉ dựa vào thế lực ở Giang Thành của anh, đối phó một thế lực đã miễn cưỡng lắm rồi, đối phó với hai thế lực quả thật hơi gian nan, đứng giữa vách núi nếu không cẩn thận thì sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ còn đối phó với Thánh Sơn…
Lâm Chính hơi đau đầu.
Nếu Đại Vô Phi Thăng Đan vẫn còn thì tốt quá.
Rầm!
Ngay lúc này một tiếng vang khá lớn vang lên từ phía cổng Học viện Huyền Y Phái.
Sau đó từng trận hỗn loạn và tiếng la hét vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Nhìn thấy nhiều người hốt hoảng bỏ chạy, tri hô kêu cứu.
“Xảy ra chuyện rồi”.
Lâm Chính nhíu mày, thấp giọng nói: “Hai người mau đứng dậy đi, đi theo tôi xem thử”.
“Vâng”.
Hai người vội lau nước mắt, vội vàng đi theo.
“Tần Bách Tùng, mau gọi Cung Hỉ Vân qua đây khóa nơi này lại, trước tiên cách ly người đến khám bệnh, đừng để chúng đến gần”.
“Long Thủ, gọi người bảo vệ các bộ phận của bệnh viện, đảm bảo sự an toàn cho người bệnh”.
Lâm Chính vừa hét lên chỉ huy vừa dẫn các cao thủ Dương Hoa đi về phía cổng.
Không lâu sau, đám người ở trước cổng đã giải tán.
Nhưng lại có mấy bóng người cao lớn đứng đó.
Mấy người này ai cũng mặc đồ đen, phong cách ăn mặc khá cổ xưa, khí tức vô cùng nặng nề, cực kỳ đáng sợ.
Đều là cao thủ.
Bên cạnh là những mảnh vỡ, cánh cổng đã bị chúng đập nát.
Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh băng.
Trông không giống người của Thiên Ma Đạo, cũng không giống người của Tử Vực.
“Các người là ai?”
Lâm Chính bước lên trước, lạnh lùng hỏi.
“Ai là thần y Lâm ở Giang Thành?”
Một người đàn ông để tóc ngắn, khóe mắt có hình xăm trong đó hỏi.
“Là tôi, các người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nói.
“Chúng tôi là người của Long Thiên Tử ở Thánh Sơn. Nghe theo lệnh của Long Thiên Tử, muốn thần y Lâm dẫn tất cả cường giả ở Giang Thành đi theo tôi đến Thánh Sơn, trợ giúp Long Thiên Tử xây dựng võ trường, các người phải lập tức đi theo, không được phản kháng, nghe rõ không?”, người đàn ông kiêu ngạo nói.
“Ồ? Các người đến cả chỗ tôi để bắt người à?”
Lâm Chính nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Giết thẳng tay không bàn cãi”.
Người đàn ông quát.
Mấy chữ đó tràn đầy sát khí.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, xung quanh có rất nhiều bóng người xuất hiện, bao vây lấy mấy cường giả Thánh Sơn.
Sát khí lan tràn ra xung quanh.
Các cường giả Thánh Sơn nhíu mày.
Sắc mặt người đàn ông càng trở nên lạnh lùng.
“Sao thế? Thần y Lâm, các người định tạo phản sao?”