"Làm phản? Thiên kiêu hạng nhất của các ngươi là hoàng đế sao? Nếu không làm sao có thể dùng hai chữ 'làm phản'?" Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
"Đừng nói nhảm nữa! Lâm thần y, bọn tôi sẽ không lặp lại lần thứ ba đâu. Nghe này, anh lập tức dẫn người của anh theo chúng tôi đến Thánh Sơn. Nếu anh dám trái lời, thiên kiêu hạng nhất nhất định sẽ tiêu diệt Giang Thành và giết sạch tất cả không chừa một ai!", người đàn ông lạnh lùng nói.
"Tôi cho rằng anh ta vẫn chưa nhận thức được tình huống hiện tại. Mọi người, chúng ta cùng lên đi, hạ đám người này trước!" Cùng Đao quát tháo rồi xông lên.
Một thanh ma đao đầy lệ khí hung hăng bay về phía mấy người Lâm Chính.
Tuy nhiên, trước khi thanh đao kịp tới nơi, anh đã trở tay đánh văng lưỡi đao ra.
Tang!
Một âm thanh đanh gọn vang lên.
Thanh ma đao bị lực chấn động làm gãy, chưởng lực mạnh mẽ đánh vào thân đao.
"Á..."
Cùng Đao liên tục bị đánh cho lùi lại phía sau, khí huyết trong người dâng trào, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Hừ, một đàn kiến mà dám chống lại Thánh Sơn sao? Không nhìn lại xem mình là ai hả?", người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
"Anh! Đồ khốn!"
Cùng Đao tức điên lên, nghiến răng và lao lên lần nữa.
Những người khác không khoanh tay đứng nhìn mà cũng xông vào tấn công.
"Đám người Thánh Sơn thật ngông cuồng, để Nguyên Tinh này dạy dỗ các người một phen!"
"Giết!"
Đám người bắt đầu đánh nhau trước cổng Huyền Y Phái.
Mặc dù người của Thánh Sơn vô cùng mạnh mẽ nhưng mãnh hổ cũng không địch được với đàn sói. Một lúc sau, những người này đã bị khuất phục.
Lâm Chính đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn.
"Giỏi! Giỏi! Giỏi! Lâm thần y! Đám các người giỏi lắm, Giang Thành của các người chờ mà tuyệt diệt đi! Người Dương Hoa các người cũng chờ chết đi! Trên trời dưới đất, không ai cứu được đâu! ”, người đàn ông gầm lên, vô cùng tức giận.
"Chưa biết có ai cữu được tôi không, nhưng tôi chắc chắn là không ai cứu được anh!"
Lâm Chính tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này nói: "Nếu như các người đã quyết giết tôi, vậy chẳng lẽ tôi nên nhẹ tay với các người sao?"
Người đàn ông nhịp thở như ngưng lại: "Anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là giết người!"
Lâm Chính phất tay, lạnh lùng nói: "Đem đám người này ra ngoại ô xử lý đi. Nhớ đào một cái hố lớn cho bọn họ, nếu không người khác lại nói tôi keo kiệt”.
"Vâng, Lâm thần y!”
Mọi người hô hoán, lập tức trói những người này lại rồi cho lên xe đưa ra ngoại thành xử lý.
Bây giờ những người trong Thánh Sơn cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
"Lâm thần y, anh không được làm như vậy! Anh muốn gây chiến với Thánh Sơn chúng tôi sao? Dừng lại! Dừng lại!!"
"Anh. . . Anh không muốn đi cũng không sao, thả chúng tôi đi đi, chúng tôi sẽ giải thích với thiên kiêu hạng nhất! Mau thả chúng tôi đi!"
"Lâm thần y, dừng lại!!"
Đám người hét lên sợ hãi.
Lâm Chính giơ tay.
Mọi người lập tức dừng lại.
"Xem ra các người cũng không muốn chết." Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vâng, đúng vậy...."
"Lâm thần y, vì sao... anh phải làm ầm ĩ như vậy? Nếu không muốn đi, anh cứ nói một câu, chúng tôi lần này tới là muốn thương lượng, cũng không phải ép buộc anh. Nếu như anh không đồng ý, chúng tôi trở về là được rồi...."
Sự kiêu căng và ngạo mạn của người đàn ông trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và run rẩy.
"Tôi đâu phải đứa trẻ ba tuổi. Để các người trở về? Các người quay lại sẽ tố cáo tôi với thiên kiêu hạng nhất, xúi giục anh ta tới Giang Thành tấn công tôi. Nếu đã trở mặt thế này thì sao tôi có thể tha cho các người chứ?" Lâm Chính lắc đầu.
"Lâm thần y, anh. . . anh nhất định phải giết chúng tôi sao?", người nọ run giọng nói.
Anh ta không thể ngờ rằng Lâm thần y của Giang Thành nổi tiếng thế giới này lại tàn nhẫn và quyết đoán như vậy.
Không phải nói thần y thì đều phải từ bi sao?
Quan niệm của bọn họ về thần y hoàn toàn bị đảo lộn.
Muốn tôi không giết các người, kỳ thực không phải là không thể. Các người chỉ cần kể một câu chuyện khiến tôi hứng thú. Nếu lời các người nói có giá trị, nó có thể cứu các người thoát chết”, Lâm Chính thờ ơ đáp.
Mọi người đều sửng sốt.
"Lâm thần y, anh... anh muốn biết cái gì?"
Người đàn ông thận trọng hỏi.
“Đương nhiên là về Thánh Sơn, ví dụ như võ trường này”, Lâm Chính hạ giọng nói.