“Có vẻ như tôi gãi đúng chỗ ngứa rồi”.
Lâm Chính ánh mắt ngưng đọng.
"Lâm... Lâm thần y, kỳ thực tôi cũng không tham gia kiến tạo võ trường, đối với võ trường cũng không biết nhiều lắm... Tôi chỉ là phụ trách giúp thiên kiêu hạng nhất tuyển người. ..Có vẻ...có vẻ anh hỏi nhầm người rồi...", người đàn ông ấp úng nói, đôi mắt láo liên.
“Vậy là anh không có chuyện gì thú vị để nói với tôi sao?”
Lâm Chính gật đầu, nói với Nguyên Tinh bên cạnh: "Đem đi chôn đi”.
"Vâng”.
Nguyên Tinh ngay lập tức gật đầu, nắm lấy tóc của người đàn ông và kéo anh ta vào trong xe.
"Anh không nói, ắt sẽ có người khác nói. Người không chịu mở miệng, kết cục sẽ như vậy”.
Lâm Chính quát lên rồi nhìn những người khác.
Nhiều người vô cùng khiếp sợ.
Nhưng người đàn ông đằng kia đã gào lên: "Tôi nói! Tôi nói! Lâm thần y! Cái gì tôi cũng có thể nói! Tôi sẽ nói cho anh biết tất cả mọi thứ về võ trường! Tôi sẽ nói cho anh biết những điều mà ngay cả bọn họ cũng không biết, xin hãy để tôi sống! Xin hãy tha cho tôi!"
Lời này vừa dứt, Lâm Chính lập tức quay sang Nguyên Tinh, nháy mắt một cái.
Nguyên Tinh ngay lập tức buông tay.
Vút!
Cơ thể của người đàn ông bay ra ngoài và rơi thẳng xuống trước mặt Lâm Chính.
Hai tay anh ta bị trói, không thể phản kháng nên chỉ có thể mặc kệ.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu anh biết điều gì, hãy nhanh chóng nói với tôi. Nếu tôi mất kiên nhẫn, anh sẽ không có cơ hội nào cả”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Tôi nói, tôi sẽ nói hết... Lâm thần y, kỳ thực võ trường đó không phải võ trường bình thường”.
Người đàn ông thở hổn hển và hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
“Vậy võ trường này xây dựng để làm gì?” Lâm Chính hỏi.
"Tôi cũng không biết nhiều lắm, nhưng nghe lỏm được mấy vị đại nhân nói qua. Bọn họ nói nơi võ trường tọa lạc chính là phúc địa ngàn năm hiếm có, là trung tâm của Thánh Sơn. Cái gọi là võ trường kia thực ra không phải võ trường, mà là nơi phi thăng", người đàn ông run rẩy nói.
"Nơi phi thăng?"
Lâm Chính sững lại.
Mọi người xung quanh cũng đưa mắt nhìn nhau.
"Nơi phi thăng là cái gì, đừng có nói bừa!"
"Chẳng lẽ, thiên kiêu hạng nhất muốn phi thăng thành thần? ?"
"Coi chúng tôi là kẻ ngốc đúng không? Cấm nói xằng nói bậy!"
Mọi người mắng chửi rồi giơ chân đá đám người kia.
"Ai da...tôi...tôi không lừa mọi người, cũng không nói xằng nói bậy. Đó là sự thật! Chính tai tôi nghe thấy...trừ phi bọn họ lừa tôi, tôi nhất định không dám nói dối mà. Đừng đá nữa, đừng đá nữa…” người đàn ông không ngừng van xin.
Lâm Chính phất tay, mọi người dừng lại.
"Chỗ phi thăng đó để làm gì?"
Lâm Chính cúi người xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.
“Lâm thần y, tôi... tôi thật sự không biết…”, người đàn ông yếu ớt kêu lên: “Chuyện trọng đại thế này, tôi nghe ngóng những thông tin vụn vặt đó đã là tội chém đầu rồi. Những người khác cũng không dám nghe ngóng nhiều...."
“Vậy thì, vùng đất xây dựng võ đài này có gì đặc biệt?”
"Tôi cũng không rõ lắm, có điều tôi đã tiến vào nơi phi thăng này. Sau khi bước vào, tôi cảm giác được một luồng linh lực cực mạnh tràn vào trong cơ thể, vô cùng thần kỳ. Mà cái gọi là xây võ trường thực ra là xây dựng đại trận... Thiên kiều vẫn luôn sai người đi khắp nơi thu thập vật liệu bao năm qua, chính là vì xây dựng đại trận này! Vật liệu thiên kiêu sử dụng đều là hiếm có trên đời. Một khi võ trường được kiến tạo thành công... thiên kiêu nhất định sẽ leo lên đỉnh cao, thiên hạ vô song...", người đàn ông run rẩy nói.