"Vậy sao?"
Lâm Chính cau chặt mày lại.
Không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại có dã tâm lớn đến vậy.
Nếu Lâm Chính không chọc tới hắn ta thì anh cũng chẳng quan tâm hắn có xưng hùng xưng bá hay không.
Nhưng hiện giờ giữa hai người đã có xích mích, lại thêm trước đó anh giúp đỡ Thuỷ Thánh Võ đánh trọng thương đệ tử của hắn, chỉ sợ việc này cũng không giấu được thêm bao lâu nữa.
Một khi sự việc bại lộ, thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Xem ra lúc này anh phải chuẩn bị trước thôi.
"Lâm thần y, tôi chỉ biết có chừng đó, những việc khác tôi thực sự không biết. Cho dù anh có doạ giết tôi thì tôi cũng không có thêm gì để nói nữa", người đàn ông run rẩy nói.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi hai câu cuối!"
"Lâm thần y cứ hỏi".
"Thánh Sơn các người đi bắt nhiều người như vậy, không sợ khiến đám đông phẫn nộ sao? Hơn nữa tại sao đại hội không quản việc này? Thánh Sơn vô pháp vô thiên, làm trái quy tắc. Theo lý mà nói, đại hội không được bàng quan không quản, tại sao các người không sợ đại hội?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Cái này... tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe phong thanh là thiên kiêu hạng nhất có quen biết ai đó ở đại hội. Chỉ cần không làm việc gì quá quá đáng thì đại hội sẽ không can dự vào", người đàn ông do dự nói.
"Vậy sao?"
Lâm Chính vẻ mặt không được tự nhiên.
Lẽ nào thiên kiêu hạng nhất này lại có liên hệ mật thiết với đại hội.
Nếu là như vậy thì tình hình càng thêm phức tạp.
Bất luận là Tử Vực hay Thiên Ma Đạo cũng ít nhiều kiêng dè đại hội, làm việc gì cũng không dám quá lố lăng.
Nhưng Thánh Sơn này thì khác.
Nếu không thì đám người này cũng đâu dám ngông nghênh tới đòi bắt người như vậy.
"Vậy những người bị bắt đâu? Họ không phản kháng gì sao? Các người không sợ những người đó liên kết lại với nhau đòi công bằng sao?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Cái này thì có gì phải sợ chứ? Nếu võ trường xây xong, sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất chẳng khác nào ông trời, kẻ nào dám đối nghịch chứ? Hơn nữa những người này cũng chẳng có đường sống vì một khi võ đài xây xong còn cần hiến tế. Những người xây dựng sẽ trở thành tế phẩm, hiến tế cho đài phi thăng này", người đàn ông đáp.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai cũng kêu lên thất thanh.
"Hiện tại có bao nhiêu người tham gia xây dựng?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Trước mắt... đã chiêu mộ được hơn một vạn người...nhưng vẫn chưa đủ. Tính toán sơ bộ thì xây võ đài cần ít nhất khoảng ba vạn nhân lực".
"Giết hết họ?"
"Đúng, giết hết", người đàn ông gật đầu.
Những người xung quanh nghe xong mà mắt toé lửa giận, vô cùng căm phẫn.
"Đâu ra cái lý lẽ này! Khốn kiếp! Đúng là lũ khốn nạn!"
"Tên súc sinh này không sợ báo ứng sao?"
"Hiến tế ba vạn người? Thiên kiêu hạng nhất đó độc ác tới cỡ nào?"
"Súc sinh!"
Mọi người đều chửi mắng, siết chặt nắm đấm.
Mấy người Mạn Sát Hồng thì không có phản ứng gì, dù gì bọn họ cũng là ma nhân nên mấy việc sát sinh này với họ chỉ là chuyện thường ở huyện.
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
"Lâm thần y, giờ anh... có thể tha cho chúng tôi chưa?", người đàn ông thận trọng hỏi.
"Tôi có thể không giết anh, nhưng cũng không nói sẽ thả anh đi", Lâm Chính hờ hững đáp.
"Lâm thần y... anh định làm gì chúng tôi?", người đàn ông sợ hãi hỏi.
"Yên tâm, nếu anh đã thành thật thì tôi cũng sẽ không làm khó anh, nhưng cũng không thể thả anh đi. Người đâu, tạm thời nhốt họ lại, đợi tôi xác nhận những thông tin này có phải sự thật không, nếu có nửa lời dối trá thì sẽ xử lý những người này", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Lâm thần y cứ yên tâm, tôi... tôi hoàn toàn nói thật, không có lời nào giả dối...", người đàn ông vội đáp.
Lâm Chính quay sang nháy mắt với Nguyên Tinh, Nguyên Tinh vội vã kéo đám người kia rời khỏi đó.
Đợi người đã đi khỏi, Lâm Chính mặt đăm chiêu đi về phía dược phòng.
"Lâm thần y...."
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa vội vã theo sau.
"Hiện tại tình hình Thiên Tính thế gia thế nào rồi?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Theo những người đến cầu cứu, hầu hết các tộc nhân đều không muốn đầu hàng. Trần Chấn Hổ nhất thời cũng không thể làm gì các tộc nhân, vì vậy mọi người vẫn đang bảo vệ thành trì, nhưng e là sẽ không cầm cự được lâu. Trấn Trầm Hổ đã cầu cứu Thánh Sơn, và các cao thủ của Thánh Sơn đang hành quân về phía Thiên Tính thế gia. Một khi cao thủ của núi Thánh Sơn, Thiên Tính thế gia sẽ bị hủy diệt, và tất cả mọi người sẽ trở thành tù nhân của Thánh Sơn. Còn nếu phản kháng thì chắc chắn là chỉ có chết", Bạch Nan Ly giọng khàn khàn nói.
Lâm Chính yên lặng gật đầu, trầm giọng nói: "Nan Ly, tôi vốn không muốn tới ứng cứu, bởi tình cảnh của tôi hiện tại cũng không khả quan, nhưng Thánh Sơn đã tìm tới tôi, tôi không thể đứng ngoài cuộc nữa. Nếu đã như vậy, tôi sẽ tới ứng cứu!"
"Thật sao?" Bạch Nan Ly vui mừng khôn xiết: "Lâm thần y, chúng ta xuất phát luôn đi!"
"Không cần vội, giải cứu tộc Thiên Tính thực ra rất dễ dàng. Nhưng một khi cứu họ, đồng nghĩa với việc chính thức trở mặt thành thù với Thánh Sơn, như vậy sẽ dễ dàng dụ thêm càng nhiều cao thủ từ Thánh Sơn tìm đến. Đến lúc đó không chỉ có Thiên Tính thế gia gặp nạn mà cả Giang Thành cũng vào thế hiểm", Lâm Chính giọng khàn khàn đáp.
"Bọn họ tới thì tới thôi, Lâm thần y lợi hại như vậy, trừ phi thiên kiêu hạng nhất tự mình tới đây, còn lại thì đâu có gì phải sợ?" Bạch Nan Ly tự tin nói.
Anh ta đã từng nhìn thấy thực lực của Lâm Chính nên đương nhiên tràn đầy tự tin.
"Tôi không lo lắng về điều này, mà là khi Thánh Sơn tấn công tôi, nếu Thiên Ma Đạo và Tử Vực cũng không chịu ngồi yên, thì phải chống đỡ thế nào?"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh không sợ bị một bên tấn công, mà là lo lắng ba phía cùng lúc tấn công.
Nếu như vậy thì đúng là chết không có chỗ chôn thân.