Có thể khiến Thần Võ Tôn danh tiếng lẫy lừng chấn động đến mức này, chứng tỏ thái độ của Thánh Sơn lần này nghiêm túc như thế nào.
Khuôn mặt của những người có mặt vô cùng nhợt nhạt, cực kỳ khó coi.
Nguyên Tinh không nhẫn nhịn được vội hỏi: "Thần Võ Tôn đại nhân, đồ đạo là thế nào?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Thần Võ Tôn.
Rõ ràng, mọi người đều nghe thấy từ này lần đầu tiên.
"Đây là một trong những thủ đoạn của Cao Võ, là một phương thức trả thù cực kỳ đẫm máu và tàn khốc!"
Thần Võ Tôn nói với giọng nghiêm nghị: "Chắc mọi người đã nghe đến đồ thành rồi chứ?"
"Tất nhiên từng nghe rồi”.
"Thật ra đồ đạo và đồ thành không khác nhau mấy!", Thần Võ Tôn lạnh lùng nói: "Cái gọi là đồ đạo là muốn tàn sát toàn bộ người trong giới võ đạo ở Giang Thành! Bởi vì Long Thiên Tử muốn dùng cách thức báo thù đáng sợ nhất với thần y Lâm. Long Thiên Tử không cho phép người trong giới võ đạo tiếp viện cho thần y Lâm, do đó mới dùng thủ đoạn đồ đạo, từ đó răn đe những người trong giới võ đạo có ý định muốn giúp đỡ thần y Lâm! Từ giờ trở đi, sức mạnh của Thánh Sơn sẽ tiến hành chém giết vô tình vào Giang Thành, điên cuồng tàn sát những người trong giới võ đạo, trên là những nhân vật đỉnh cao, dưới là những quán chủ của võ quán, đều sẽ bị bọn chúng liệt vào danh sách phải tiêu diệt. Thánh Sơn muốn tiêu diệt toàn bộ giới võ đạo Giang Thành, sau đó tàn sát Dương Hoa! Hiểu chưa?"
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh hãi.
Lại còn có thủ đoạn như vậy nữa sao?
"Vậy quân đoàn Long Huyền thì sao? Bọn họ cũng dám giết à? Nếu người Thánh Sơn dám làm xằng làm bậy như vậy ở Giang Thành thì quân đoàn Long Huyền sao có thể khoanh tay đứng nhìn?", Tào Tùng Dương đột nhiên đứng dậy hỏi.
"Quân đoàn Long Huyền thì đã sao? Chính phủ Long Quốc thì đã thế nào? Ông cho rằng Long Thiên Tử không dám động vào sao?", Thần Võ Tôn cười khẩy: "Ông thật sự cho rằng Long Thiên Tử sống ẩn cư, tu luyện trong Thánh Sơn, không có liên hệ với thế giới bên ngoài à? Ông cho rằng bên phía chính phủ Long Quốc không có nhân vật lớn có quan hệ mật thiết với Long Thiên Tử sao? Các người quá ngây thơ rồi!"
"Chuyện này...”, Tào Tùng Dương không nói nên lời.
Sắc mặt mọi người trở nên lạnh băng, lông mày cụp xuống, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Không ai có thể tưởng tượng được mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy ...
Phòng họp yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên.
"Thần Võ Tôn đại nhân, mời đi theo tôi”.
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng họp.
Thần Võ Tôn rất nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Lâm Chính dẫn bà ta đến một căn phòng cạnh phòng thuốc.
Sau khi bước vào, Lâm Chính thu dọn giường trong phòng, sau đó đóng cửa ra vào và cửa sổ, bình tĩnh nói: "Thần Võ Tôn đại nhân, mời cởi quần áo ra”.
"Cậu muốn làm gì?"
Thần Võ Tôn nhướng mày, lạnh lùng quát.
"Đừng hiểu lầm, tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn trị thương cho Thần Võ Tôn đại nhân”, Lâm Chính nói.
"Ồ?"
Thần Võ Tôn khó hiểu: "Vết thương của tôi không phải cần một thời gian mới có thể chữa khỏi sao?"
"Nếu theo quy củ thì còn cần một chút thời gian, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, tôi sẽ dùng một ít đan dược trị thương cho bà, tuy rằng những đan dược này khó kiếm, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu vội vàng chữa trị cho tôi làm gì?”, Thần Võ Tôn hỏi.
"Tôi thấy Thần Võ Tôn đại nhân e sợ Thánh Sơn, bây giờ Thánh Sơn phát động đồ đạo, bà ở lại đây e rằng sẽ bất tiện, trị thương xong có thể rời đi”.
Lâm Chính vừa nói vừa sắp xếp những chiếc kim bạc.
"Khốn nạn! Cậu đang sỉ nhục tôi sao?", Thần Võ Tôn vô cùng tức giận.
"Tôi sỉ nhục bà gì chứ?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thần Võ Tôn há miệng, nhưng không có cách nào phản bác.