Quả thật.
Bà ta sợ Long Thiên Tử.
Tuy rằng thực lực của bà ta vượt trội hơn người, có thể chém giết với Long Thiên Tử một phen, nhưng thủ đoạn của Thánh Sơn quá đáng sợ, cộng thêm thiên phú vô song của Long Thiên Tử, kỳ tài ngàn năm hiếm có. Bây giờ bà ta có thể đối phó với Long Thiên Tử nhưng một năm sau thì sao? Năm năm sau thì sao? Mười năm sau thì thế nào?
Điều bà ta thực sự sợ hãi là thiên phú vô song của Long Thiên Tử!
Đắc tội với một thiên tài cái thế là điều không nên nhất trên thế giới này.
Lâm Chính nở nụ cười quái dị, sau đó cầm lấy cây kim bạc trị thương cho Thần Võ Tôn.
Thần Võ Tôn im lặng phối hợp.
Bà ta cởi bỏ bộ võ phục trên người, nhưng trông rất mất tự nhiên.
Mặc dù bà ta không còn trẻ như thiếu nữ tuổi đôi mươi, nhưng mấy năm nay bà ta chuyên tâm tu luyện, thường xuyên bế quan, năm tháng dài đằng đẵng chưa từng nói chuyện yêu đương, huống hồ là cởi quần áo trước mặt đàn ông.
Nhưng đây là để trị thương nên bà ta vẫn phải thả lỏng tinh thần.
"Tiếp tục cởi”.
Lâm Chính liếc nhìn, thản nhiên nói, tiếp tục bận rộn điều chế thuốc.
“Vẫn phải cởi à?”, Thần Võ Tôn sững sờ.
"Bà hi vọng kim châm của tôi có thể xuyên qua quần áo của bà sao? Tuy rằng có thể làm được, nhưng hiệu quả quá kém, chỉ sợ không chữa khỏi cho bà”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ờ... được!"
Thần Võ Tôn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc do dự cởi bỏ, chỉ mặc một mảnh đồ lót.
"Rất dễ thương”.
Lâm Chính liếc nhìn chiếc quần lót có hình Hellokitty, khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Thần Võ Tôn hơi kỳ lạ, hừ một tiếng: “Bộ đồ trước đó hỏng rồi, tạm thời tìm không thấy bộ nào thích hợp nên mới bảo Cung Hỉ Vân mua bừa cho tôi vài bộ”.
“Mắt thẩm mỹ của Cung Hỉ Vân khá tốt, bộ này rất hợp với bà!”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu đang sỉ nhục tôi sao?” Thần Võ Tôn khó chịu nói.
"Không, không, không, tôi tuyệt đối không có ý đó”, nhìn thấy Thần Võ Tôn bừng bừng lửa giận, Lâm Chính vội vàng nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé, bà nằm xuống đi”.
Thần Võ Tôn nằm trên giường với vẻ mặt vô cảm.
Lâm Chính bắt đầu chữa trị.
Không biết đã qua bao lâu.
"Được rồi!"
Lâm Chính đầm đìa mồ hôi, bắt đầu thu kim cho Thần Võ Tôn từng cái một.
Thần Võ Tôn ngồi thẳng dậy, sau khi nhanh chóng mặc quần áo, bà ta ngồi khoanh chân để điều chỉnh hơi thở, kiểm tra cơ thể của mình.
Không lâu sau, bà ta đột nhiên mở mắt ra.
"Thật thần kỳ, tôi có cảm giác kinh mạch trong cơ thể mình càng thông suốt, nội kình dâng trào, máu huyết càng thêm nồng đậm! Thật không thể tin được! Thật không thể tin được! Tôi chưa từng có cảm giác tuyệt vời như vậy!", Thần Võ Tôn vui mừng khôn xiết!
"Bộ châm pháp và dược liệu này của tôi không những có thể giúp bà chữa hết bệnh trong cơ thể, mà còn có thể nâng cao cơ thể xác thịt, khai phá tiềm lực của bà, đương nhiên bây giờ bà sẽ tốt hơn trước kia nhiều!", Lâm Chính cười nhạt nói. .
"Tốt! Tốt! Tốt lắm!"
Thần Võ Tôn liên tục gật đầu, cử động cơ bắp xương khớp, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh vô tận.
Bà ta tin rằng, chỉ cần chuyên tâm bế quan một thời gian, nhất định có thể đột phá.
"Được rồi, Thần Võ Tôn đại nhân, bây giờ bà đã khôi phục, tôi nghĩ bà có thể rời khỏi Giang Thành được rồi”, Lâm Chính thu dọn đồ đạc, cười nói.
Thần Võ Tôn cau mày, liếc nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Thần y Lâm, cậu quyết tâm muốn đối đầu với Thánh Sơn thật sao?"
"Tôi không có sự lựa chọn, càng không thể chạy trốn!", Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu có thể trốn, nhưng lòng tự tôn không cho phép cậu trốn”.
"Đương nhiên tôi có thể chạy trốn, nhưng bà có từng nghĩ những người bên cạnh tôi làm sao có thể chạy trốn không? Tôi có thể trốn, nhưng bọn họ thì sao?", Lâm Chính hỏi ngược lại.
"Lúc quan trọng này, cậu còn quan tâm đến sự sống chết của những người đó làm gì? Quan trọng nhất là bản thân sống sót”, Thần Võ Tôn trầm giọng nói.
"Cậu ngốc hơn tôi tưởng nhiều đấy”.
"Đó là sự khác biệt giữa tôi và bà”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Cậu... haizz, nếu cậu đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không thuyết phục cậu nữa. Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, thần y Lâm, tôi sẽ không vì cậu mà đối đầu với Thánh Sơn hùng mạnh, nhưng tôi sẽ không quên ân tình của cậu khi đã chữa lành vết thương cho tôi. Tôi sẽ để lại cho cậu một con đường, nếu một ngày nào đó cậu bị Thánh Sơn dồn vào đường cùng, cậu có thể dùng thứ này để liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp cậu trốn thoát từ nanh vuốt của Thánh Sơn, giúp cậu chạy trốn, tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi, còn lại cậu tự mình cân nhắc”.
Thần Võ Tôn lấy ra một mũi tên chỉ bằng ngón tay mảnh khảnh, đưa nó cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn vật đó, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Tìm một nơi trống trãi, phóng nó lên trời, tôi sẽ nhìn thấy”, Thần Võ Tôn nói.
"Không cần đâu”.
Lâm Chính lắc đầu trả lại mũi tên.
"Thần y Lâm?"
"Cám ơn lòng tốt của Thần Võ Tôn đại nhân, nhưng tôi nghĩ... tôi không cần dùng đến nó”, Lâm Chính khẽ cười nói.
"Sao cậu lại cố chấp vậy chứ?”
Thần Võ Tôn giận dữ.
"Thần Võ Tôn đại nhân đừng tức giận, không phải tôi cố chấp, mà tôi thật sự không cần dùng đến thứ này. Nếu như tôi thua Thánh Sơn mà phải bỏ mạng, bọn chúng tìm được thứ này trên người tôi thì chẳng phải sẽ liên lụy đến Thần Võ Tôn đại nhân sao? Vậy nên không cần đâu”, Lâm Chính cười nói.
Thần Võ Tôn nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nói lời nào, một lúc lâu sau mới cầm lấy mũi tên cất đi.
"Người như cậu thật đáng chết”.
"Có lẽ vậy, cũng không thành vấn đề”.
Lâm Chính lắc đầu.
Cốc cốc cốc...
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Hai người giật mình.
"Ai?"
Thần Võ Tôn đứng dậy nói.
"Thần y Lâm! Thần y Lâm có ở trong đó không? Xảy ra chuyện rồi! Thần y Lâm!"
Giọng nói sốt sắng của Thẩm Niên Hoa vang lên từ bên ngoài.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức lao ra mở cửa.
Thẩm Niên Hoa đứng ngoài cửa, thở hổn hển mồ hôi đầm đìa.
Nhìn thấy Lâm Chính, cô ta vừa mừng vừa sợ.
"Xảy ra chuyện gì?", Lâm Chính hỏi.
"Thần y Lâm, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi! Người mà chúng tôi cử đi lấy thuốc đều đã chết!", Thẩm Niên Hoa run rẩy nói.
"Cái gì?"
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng.
Lúc này, lại có một vài người chạy đến.
Đó là Từ Thiên, Nguyên Tinh Mạn Sát Hồng.
"Chủ tịch Lâm! Tôi vừa nhận được tin võ quán Giảng Huyền ở Giang Thành đã bị tắm máu”, Từ Thiên nôn nóng nói lớn.
"Thần y Lâm, một số ma nhân dưới trướng tôi đã bị ám sát”, Mạn Sát Hồng nhỏ giọng nói.
"Giáo chủ! Rất nhiều người không rõ danh tính đã xuất hiện bên ngoài Giang Thành, đang tấn công bộ phận phòng ngự của Giang Thành, chúng ta sắp không thể chống cự được nữa, làm sao bây giờ?", Nguyên Tinh ôm quyền nói.
Lâm Chính im lặng.
"Cuộc đồ đạo đã bắt đầu, Thánh Sơn đến báo thù rồi!", Thần Võ Tôn hít sâu một hơi, xoay người nói: "Thần y Lâm, bây giờ cậu đi vẫn còn kịp!"
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không rời đi, nếu Thánh Sơn muốn báo thù thì tôi tiếp chúng là được”.
Lâm Chính ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh: "Lập tức điều động tất cả cường giả Dương Hoa, bắt đầu bao vây càn quét đám người Thánh Sơn! Nghe đây, bằng mọi giá, tôi muốn bọn chúng phải chết ở chỗ này! Hiểu chưa?"
"Tuân lệnh!"
Mọi người hô lớn.
"Dựa vào đám người Dương Hoa này mà muốn đánh bại Thánh Sơn sao?", Thần Võ Tôn khinh thường khịt mũi.
Lâm Chính lắc đầu: "Có lẽ thực lực của bọn họ không bằng chúng nhưng chưa chắc đã không thể đánh thắng, bởi vì sau lưng bọn họ có tôi!"