TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3118 MẶT ĐẤT CHẤN ĐỘNG.

Thần Võ Tôn không thể hiểu ý của Lâm Chính, nhìn anh chằm chằm với vẻ ngờ vực khó hiểu.

"Sao nào? Cậu còn muốn trông cậy vào danh nghĩa của cậu để hù dọa người của Thánh Sơn sao?", Thần Võ Tôn hừ một tiếng.

Lâm Chính lắc đầu, xoay người bước đi.

"Danh tiếng của tôi không hù dọa được ai lùi bước cả!"

"Vậy cậu nói như vậy là có ý gì?"

“Có ý gì thì bà đi xem sẽ biết”, Lâm Chính nói.

Thần Võ Tôn cau mày, yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Chính, không lên tiếng.

Đoàng đoàng đoàng...

Lúc này, một loạt tiếng nổ phát ra từ phía nam của Học viện Huyền Y Phái.

"Hả?"

Thần Võ Tôn ngay lập tức nhìn về phía đó.

Chẳng lẽ đám người Thánh Sơn đã giết đến đây?

Bà ta lập tức liếc nhìn Lâm Chính, muốn xem Lâm Chính phản ứng như thế nào.

Tuy nhiên, Lâm Chính chỉ nhìn thoáng qua bên đó, rồi quay người bước đi.

"Sao vậy? Thần y Lâm, cậu không quan tâm à?", Thần Võ Tôn sửng sốt.

Tuy nhiên, Lâm Chính lại đi theo vài người Dương Hoa vào phòng họp để thảo luận gì đó, mà không quay đầu lại.

Thần Võ Tôn cảm thấy đầu óc mình mơ hồ.

Người này ngu xuẩn vậy sao?

Người ta đã đánh đến cửa rồi, thay vì đi đối phó, ngược lại còn ngồi trong phòng nói chuyện rất bình tĩnh?

Chẳng lẽ phải kề dao vào cổ thì mới biết sợ sao?

Thần Võ Tôn ậm ừ, nhưng lại có cảm giác không đúng lắm.

Bà ta nhìn về phía cửa phòng họp, rồi lại nhìn nơi xảy ra vụ nổ, khẽ hít một hơi, bật nhảy người lao về phía đó.

Đúng như dự đoán.

Khi Thần Võ Tôn đến gần, nơi này đã trở nên hỗn loạn.

Hàng chục cao thủ Dương Hoa đang bao vây hai cường giả Thánh Sơn.

Hai cường giả Thánh Sơn này có vẻ như định xông vào Học viện Huyền Y Phái, bọn chúng một đường giết tới, trên đường đầy xác chết bị bọn chúng bức hại, sau đó đập nát bức tường, xông thẳng vào bên trong học viện.

May mắn thay, cường giả Dương Hoa đã đến kịp thời ngăn chúng lại.

Tuy nhiên, chỉ dựa vào đám người này, sao có thể ngăn cản được cường giả Thánh Sơn?

Hai bên giao đấu không bao lâu, người của Dương Hoa đã bị đánh bầm dập, vết thương đầy mình, tháo chạy về phía sau.

Thần Võ Tôn lắc đầu nguầy nguậy, lẩm bẩm: "Thần y Lâm, xem ra cậu vẫn quá tự tin vào bản thân! Sự chênh lệch giữa đám người của cậu và người của Thánh Sơn lớn đến mức nào chứ? Đây hoàn toàn là một trận chiến không cân sức. Người mà cậu chọc vào là một nhân vật khổng lồ. Dương Hoa giống như con kiến dưới chân người khổng lồ Thánh Sơn, chỉ cần một cước nhẹ, con kiến sẽ hóa thành bột phấn”.

"Thôi vậy, nể mặt cậu đã trị thương cho tôi, hôm nay, tôi sẽ ra tay giúp đỡ”.

Dứt lời, Thần Võ Tôn bước thẳng tới, chuẩn bị ra tay.

Nhưng lúc này, tất cả người Dương Hoa đều lui ra ngoài, xếp thành hàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy cường giả đến từ Thánh Sơn.

"Hả?"

Thần Võ Tôn hơi sửng sốt.

Bà ta còn chưa kịp phản ứng, những cường giả Dương Hoa đột nhiên lấy từ trong người ra những viên đan dược trong suốt có quầng sáng màu tím, lần lượt nhét vào trong miệng.

"Đây là?"

Hơi thở của Thần Võ Tôn đột nhiên căng chặt.

Phù!

Đan dược đi vào trong bụng, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể của những cao thủ Dương Hoa này.

Con ngươi của mọi người biến thành màu xanh đậm, khí lực toàn thân tăng gấp bội...

"Không hay rồi!"

Đám cường giả Thánh Sơn ý thức được có điều gì đó không ổn, lập tức lao tới, muốn giải quyết những cao thủ Dương Hoa này trước.

Nhưng khi chúng lại gần...

Bụp!

Một sức mạnh dày đặc biến thành một tấm bình phong che chắn, ngăn cản đám cường giả Thánh Sơn.

Bùm! Bùm! Bùm...

Bọn chúng đồng loạt tung nắm đấm, làm tấm bình phong phía trước kịch liệt chấn động.

Bùm!

Tấm bình phong rung chuyển dữ dội, tuy nhiên... không bị phá vỡ!

"Cái gì?"

Thần Võ Tôn sửng sốt.

Vèo vèo vèo vèo...

Lúc này, một đám người đột nhiên bay ra ngoài, biến mất không thấy đâu.

Con ngươi của Thần Võ Tôn trợn tròn, sau khi nhìn rõ ràng, bà ta mới phát hiện những người này đã tiếp cận đám cao thủ Thánh Sơn, giết chết đám cao thủ của Thánh Sơn với tốc độ cực kỳ đáng sợ và sức mạnh vô biên.

Roạt! Roạt! Roạt...

Hành động diễn ra chỉ trong vài hơi thở, đám cường giả Thánh Sơn đã bị phân thây ngay tại chỗ!

Thấy vậy, Thần Võ Tôn hoàn toàn chết lặng, tim đập loạn xạ, đầu óc khẽ run.

Nhìn thấy vài người bắt đầu thu dọn xác chết của những cường giả Thánh Sơn, Thần Võ Tôn cuối cùng đã hiểu những lời của Lâm Chính có nghĩa là gì.

Các cao thủ Dương Hoa quả thực thua kém cường giả Thánh Sơn, nếu đánh nhau thì chắc chắn sẽ thua.

Nhưng nếu cộng thêm đan dược linh đan do thần y Lâm chế tạo thì sao?

Nhờ sự gia tăng sức mạnh của những viên đan dược này, cường giả Dương Hoa đủ mạnh để sánh ngang với Thánh Sơn.

Đây là Giang Thành, Thánh Sơn có thể cử đến đây bao nhiêu người? Cùng lắm cũng chỉ mười mấy người mà thôi.

Nhưng cường giả Dương Hoa rất đông đảo!

Nếu như bọn họ đều uống đan dược của thần y Lâm thì sẽ mạnh đến mức nào? Đám người Thánh Sơn chống đỡ thế nào đây?

"Hóa ra là thế... hóa ra là thế...”

"Thần y Lâm, đây là con át chủ bài của cậu à?"

Thần Võ Tôn lẩm bẩm.

Với sự trợ giúp của đan dược do thần y Lâm chế tạo, e rằng không ai trong số những cao thủ Thánh Sơn tiến vào Giang Thành có thể sống sót.

Nhưng đây chẳng qua chỉ đối phó với đám tay sai tép riu của Thánh Sơn, những cao thủ chân chính tới thì đám người này có thể đối phó sao?

Bùm!

Một vụ nổ dữ dội có thể làm rung chuyển cả Giang Thành lan ra mọi hướng.

Mặt đất chấn động.

Cứ như sắp tận thế!

Thần Võ Tôn hơi sửng sốt, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bên kia bầu trời, bập bềnh một luồng khí tức bức ép khiến người ta nghẹt thở.

Thần Võ Tôn ngay lập tức nhận ra chủ nhân của những luồng khí tức này là ai.

"Cuối cùng cũng tới rồi à?"

Bà ta khẽ hừ một tiếng, tiến lên một bước, hóa thành một dải cầu vồng dài, lao thẳng tới nơi phát sinh vụ nổ.

Cùng lúc đó, vô số cường giả Dương Hoa cũng đồng loạt đổ xô đến nơi phát ra vụ nổ.

Đọc truyện chữ Full