Một luồng cuồng phong bất tận quét qua Giang Thành.
Bầu trời bắt đầu mưa lớn.
Cát vàng không biết từ đâu thổi vào thành phố, nhuộm cả thành phố thành màu xám.
Sau đó, những tiếng nổ liên tiếp vang lên khắp nơi trong Giang Thành.
Người dân Giang Thành một lần nữa rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Lính tuần tra lập tức được cử đi, quân đoàn Long Huyền cũng bị kinh động, một lượng lớn cao thủ Long Huyền từ mọi nơi đổ về.
Khi Thần Võ Tôn đến nơi phát ra vụ nổ, mới phát hiện chỗ này đã bị bao vây bởi hàng trăm cường giả Dương Hoa.
Địa điểm xảy ra vụ nổ là công viên Nhân dân Giang Thành.
Lúc này, người trong toàn bộ công viên đã được sơ tán.
Nhưng trước cổng chính của công viên, có năm người đang đứng lặng lẽ.
Dường như bọn chúng đang chờ đợi gì đó.
Trước mặt chúng, là một chiếc quan tài đen như mực.
"Tao không muốn bước vào nơi dơ bẩn này, chắc hẳn bọn mày đều là người của Dương Hoa nhỉ? Bảo thần y Lâm ra đây. Hôm nay, bọn tao phụng lệnh Long Thiên Tử, đi lấy đầu thần y Lâm. Nếu bọn mày gọi hắn tới thì bọn tao sẽ cho bọn mày được chết toàn thây, nếu không nghe theo thì bọn tao không chỉ tắm máu Giang Thành, đồng thời còn xé xác tất cả bọn mày thành từng mảnh! Vứt cho chó ăn, hiểu chưa?”
Người phụ nữ tóc dài màu xanh dẫn đầu, bước ra hờ hững nói.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, làn da trắng, các đường nét khuôn mặt thanh tú.
Điều đáng kinh ngạc là dù cô ta đi đến đâu, cơn mưa xối xả cũng không thể đánh trúng cô ta làm cô ta bị ướt, dường như cơn mưa nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, cố tình tránh né cô ta.
"Bọn mày là người Thánh Sơn đúng không? Thần y Lâm sớm biết bọn mày sẽ tới nên cố ý bảo bọn tao ngăn cản ở chỗ này. Hôm nay e rằng bọn mày không gặp được thần y Lâm rồi, đương nhiên, cũng không thể rời khỏi Giang Thành”.
Một người đàn ông bước tới, lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, năm người cùng nhìn chằm chằm người đàn ông đó.
"Xem ra gần đây Thánh Sơn chúng ta quá khiêm tốn, đến mức loại chó mèo nào cũng dám khiêu khích, vậy thì không được, đây không phải chuyện tốt”, một người đàn ông tóc đỏ như lửa nhẹ giọng nói.
"Tôi cho rằng đừng nên khách khí nữa, giết bọn chúng trước đi, giết nhiều người thì con kiến họ Lâm kia sẽ tự bò ra ngoài”.
"Được! Vậy, ra tay đi”.
Sau khi bốn người bàn bạc xong, bọn chúng cùng nhìn về người đàn ông tóc trắng đứng đằng sau.
Người đàn ông vẫn nhắm mắt, phớt lờ những âm thanh xung quanh, chỉ khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, bốn người quay người, cùng nhau bước về phía trước.
"Thú vị đấy!"
"Cứ chặt đầu đám người này trước đã”.
Một người đàn ông có mái tóc vàng và nước da tái nhợt khẽ mỉm cười, sau đó đột nhiên giậm chân.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển.
Vô số vết nứt lan ra từ vị trí mà hắn giẫm lên, tấn công về phía đám đông.
Mọi người lập tức uống đan dược.
Tuy nhiên, đám người này khác với những cường giả Thánh Sơn trước đó.
Mặc dù tốc độ của họ rất đáng sợ, nhưng ngay lập tức đã bị bốn người này phát giác.
Bùm! Bùm! Bùm!
Một số lượng lớn gai nhọn đáng sợ mọc ra từ mặt đất, đâm thẳng vào những cao thủ Dương Hoa này.
Mọi người vội vàng né tránh, nhưng vẫn có một số người không kịp tránh, bị gai trên mặt đất đâm xuyên thủng.
"Nở rộ đi!"
Người đàn ông tóc đỏ cười lớn vung tay lên trời.
Rầm! Rầm...
Đám đông bùng nổ một cách khó hiểu.
"Đây là... kích nổ khí kình ư?"
Hô hấp của Thần Võ Tôn đột nhiên căng chặt.