“Vậy sao?”, Trương Quân nhìn chăm chăm người đàn ông.
Người đàn ông do dự sau đó nói: “Là như thế này. Chúng tôi giờ đợi bước cuối cùng, đó là rót năng lượng và khu vực nền. Vì không gian để rót năng lượng rất nhỏ nên phải phân nhóm ra tiến hành. Nhóm người trước đó rót xong năng lượng, rời đi rồi, giờ chúng tôi là nhóm cuối cùng”.
“Ông chắc là bọn họ còn sống và rời đi chứ?”, Trương Quân hỏi.
“Tôi không rõ, tôi luôn ở đây, không biết nhiều về những chuyện ở bên ngoài. Có điều trước đó đúng là có vài người có chào cả chúng tôi rồi cầm bảo bối rời đi rồi”, người đàn ông trung niên vội nói.
“Đúng vậy! Sao đại nhân thiên kiêu hạng nhất có thể hiến tế chúng tôi được chứ? Đây rõ ràng là vu khống mà”.
“Các người đừng làm loạn. Đại nhân thiên kiêu làm việc theo nguyên tắc, giờ tới lượt chúng tôi rót năng lượng rồi. Đại nhân mau sắp xếp, làm xong việc nhớ chia cho chúng tôi chút lợi lạc đấy”.
Vài người vội vàng lao lên với bộ dạng sốt ruột. Trương Quân thấy vậy bèn chau mày. Ông ta có thể nhận ra có lẽ thiên kiêu hạng nhất đã cho đám người rời đi trước đó thứ gì đó hậu hĩnh lắm thế nên đám người này cũng lại muốn có được phần thưởng như thế.
Lẽ nào họ đã lầm? Những thông tin bên ngoài chỉ là tin đồn sao?
“Mọi người đã cần rót năng lượng vào thì để thiên kiêu sắp xếp đi, vừa hay chúng tôi có thể quan sát”, Trương Quân thản nhiên nói.
Thiên kiêu hạng nhất không nó gì, chỉ nhìn người bên cạnh và ra hiệu. Người bên cạnh lập tức đưa người đàn ông trung niên cùng người của các tông môn khác đi ra ngoài võ trường.
Những người khác cũng vội đi theo. Một lúc sau, họ tới phía bên ngoài võ trường. Ở đó có một cái hố được đào. Trong hố đó có đèn phát sáng, nhìn vào trong thì phát hiện móng của tòa kiến trúc được làm toàn bộ bằng linh thạch thượng cấp.
Trương Quân nghe thấy vậy thì kinh ngạc lắm. Sức mạnh mà số linh thạch này sở hữu bằng một cao thủ khổ luyện tu hành 20 năm liên tục.
Mỗi một viên linh thạch như thế đều là vật tu luyện tuyệt với dành cho kẻ luyện võ. Thế mà ở đây chúng được dùng để làm móng. Thánh Sơn quả thật là giàu mà.
“Đây là nơi rót năng lượng, vì võ trường này do tôi sử dụng nên bình thường tôi tu luyện ở bên trong. Nhiều khi không kiểm soát được khí tức nên lớp bảo vệ của võ trường phải được làm tốt nhất. Nếu không sẽ rất dễ biến Thánh Sơn thành bình địa. Vì vậy sức mạnh ở khu vực này cũng phải ổn định”, thiên kiêu hạng nhất khẽ nói.
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh hiểu ý. Bọn họ lập tức phát ra khí tức.
Tòan bộ mọi người phát ra khí tức từ lòng bàn tay giống như một mạng lưới và rót vào khu vực được đào lên. Cảnh tượng trông thật thần kỳ. Đám đông xung quanh lẳng lặng quan sát.
Tầm hơn 10 phút sau người đàn ông trung niên bỗng thở hồng hộc, mồ hôi túa ra.
“Được rồi”, người của Thánh Sơn hét lên. Đám đông lập tức dừng lại.
“Năng lượng cũng tương đối rồi, mọi người vất vả quá”, người này nói xong bèn phất tay, một nhóm người kéo bản gỗ tới trước mặt họ. Trên bản gỗ là thiên tài địa bảo, vật khí quý giá và những thứ mà có tiền cũng không mua được. Những thứ này xuất hiện khiến những người kia trố tròn mắt.
“Các vị, đây là thù lao, cảm ơn các vị những ngày qua đã xây dựng võ trường cho Thánh Sơn", người này vừa mỉm cười và cúi người trước đám người đàn ông trung niên.
Đám người đàn ông trung niên vội vàng nhận lấy bảo vật, mắt họ ánh lên vẻ tham lam.
“Đại nhân khách sáo rồi. Chỉ cần cậu cần là chúng tôi sẽ dốc hết sức ngay. Chuyện nhỏ như vậy có gì đáng bận tâm chứ?”, người đàn ông trung niên mỉm cười.
Đến cả người phụ nữ trước đó tới đây cũng sáng rực hai mắt, cảm ơn không ngớt thiên kiêu hạng nhất.
“Mọi người nhận đồ của tôi vậy thì mối quan hệ giữa chúng ta là người chủ thuê và người làm thuê đúng không?”, thiên kiêu hỏi.
“Đúng vậy, đương nhiên rồi”, người đàn ông trung niên gật đầu.
“Nếu đã là vậy thì cái gọi là giam giữ không hề tồn tại. Xin hỏi ông đây, ông đã tìm ra được thứ gì chưa?”, thiên kiêu quay qua hỏi Trương Quân.
Trương Quân tái mặt nhìn người bên cạnh mình. Người bên cạnh nói vào bộ đàm vài câu sau đó lắc đầu với Trương Quân.
“Tìm khắp rồi chứ?”
“Tìm khắp rồi nhưng không phát hiện được gì?”
“Sao có thể?”, Trương Quân tỏ ra không cam tâm.
“Tôi nói rồi. Bọn họ đã rời đi rồi, nếu như đại nhân muốn ở lại Thánh Sơn tham quan thì tôi cũng không phản đối. Người đâu, chuẩn bị tiệc rượu mời đội quân Long Tổ”, thiên kêu lên tiếng.
“Không cần nữa”, Trương Quân bặm môi: “Thu quân”.
“Vâng”, đám động định rời đi.
Thiên kiêu lẳng lặng nhìn theo, khuôn mặt ánh lên vẻ kì quái. Những người khác của Thánh Sơn thì nở nụ cười đắc ý.
“Từ từ đã”, lúc này có tiếng hô vang lên.