Nghe thấy giọng nói này, tất cả đều ngoái lại nhìn. Họ thấy một nhóm người bước tới.
Đám người thiên kiêu hạng nhất đương nhiên cũng chưa từng gặp qua những người này. Họ chỉ biết người đi đầu tiên là Thái Bình An.
“Đây là ai vậy?”, có người chau mày hỏi.
“Bẩm thiên kiêu, thanh niên đó là nhân công gần đây Thánh Sơn thuê, tên Thái Bình An”, một người có vẻ như quản lý lên tiếng: “Thái Bình An, những người này là ai, tại sao cậu lại đi cùng với họ”.
Thái Bình An mặt đỏ tía tai, lập tức hét lớn: “Thiên kiêu, mau thả mẹ tôi ra, nếu không tôi quyết không bỏ qua”
“Mẹ của cậu ta?”
Đám đông bàng hoàng.
“Thái Bình An! Cậu to gan lắm, dám dùng giọng điệu đó để ăn nói với thiên kiêu. Cậu chán sống rồi phải không?”, người bên cạnh lập tức hét lên.
Thế nhưng Thái Bình An chẳng buồn quan tâm. Anh ta chỉ gào lên: “Các người hành hạ mẹ tôi thành ra như thế mà còn bắt tôi phải khách khí sao? Tôi nói cho các người biết, hôm nay mà không thả mẹ tôi ra thì tôi quyết không từ bỏ”.
“Cậu...”, người kia tức lắm định ra tay nhưng nhìn thấy đám người Trương Quân thì lại do dự.
Lúc này thiên kiêu vỗ vai người kia và nói: “Mẹ của anh là ai?”
“Trấn Nguyệt Tiên Nhân”, Thái Bình An gào lên.
“Trấn Nguyệt Tiên Nhân? Hóa ra anh là con trai của bà ta à?”, thiên kiêu bừng tỉnh và khẽ gật đầu: “Nhưng mẹ của anh không có ở đây. Tôi thấy anh vẫn nên tìm hiểu rõ thì hơn”.
“Mẹ của cậu bị bọn họ giam giữ sao?”, Trương Quân cảm thấy có cơ hội bèn lập tức hỏi.
“Đúng vậy, mẹ tôi nhiều tháng trước đã bị bắt lên núi Thánh Sơn. Những người này chặt chân tay của mẹ tôi, móc mắt và cắt một tai của mẹ tôi, đến cả lưỡi của bà ấy cũng rút. Quá tàn nhẫn. Đúng là một lũ súc sinh”, Thái Bình An cảm thấy kích động bèn bặm môi.
“Thật sao?”
“Trước đây không lâu tôi trà trộn vào Thánh Sơn làm nô bộc. Những gì tôi nói đều do tôi tận mắt chứng kiến. Tôi định vào cứu mẹ tôi nhưng bị bọn họ phát hiện. Mẹ tôi đã liều mạng mới có thể giúp tôi thoát ra được. Mẹ tôi thì bị bắt lại giờ không biết sống chết như thế nào. Đại nhân, xin ông hãy giúp tôi”, Thái Bình An rơi nước mắt.
“Thật sao? Vậy các người mau giao người ra đây”, Trương Quân tức giận, không ngờ còn có sự việc tàn nhẫn như vậy, sao ông ta có thể khoanh tay đứng nhìn.
“Trương Quân đại nhân, đây chỉ là lời nói từ miệng của anh ta, sao ông có thể tin như vậy được?”, thiên kiêu điềm đạm nói.
“Lời của mình tôi thôi sao? Ông theo tôi, tôi biết địa lao và khổ ngục của họ ở đâu. Trong đó còn nhốt những người bị họ giày vò tới mức sống không bằng chết. Ông tới đó sẽ biết tất cả”, Thái Bình An lên tiếng.
“Được, lập tức dẫn đường đi”.
Trương Quân trầm giọng, đồng thời nói với đám người thiên kiêu: “Tất cả những người khác không được phép rời khỏi phạm vi tôi quan sát, không được gọi điện thoại, không được liên hệ với bên ngoài”.
Nói xong, đội quân bèn đi theo Thái Bình Phát tới khổ ngục.
Còn Lâm Chính thì chỉ đứng bên cạnh quan sát thiên kiêu. Anh đã bắt đầu phóng ra sát khí. Bởi vì lúc này là lúc mà thiên kiêu không hề phòng vệ.
Nếu giết chết anh ta vào lúc này thì dù có là Long Quốc cũng sẽ không trách móc anh. Dù sao thì người này đang là mối nguy quá lớn.