Lâm Chính rất muốn ra tay nhưng nói thật là anh không nắm bắt được thực lực của thiên kiêu. Thực lực của người này chắc chắn là cao hơn của Lâm Chính.
Mặc dù Lâm Chính đứng gần anh ta nhưng không dám chắc là có thể giết được anh ta hay không.
Dù là đánh lén cũng không thể.
Có điều Lâm Chính cũng vẫn muốn thử xem sao. Anh siết chặt nắm đấm, sát khi dần dần chuyển động. Đúng lúc này, thiên kiêu đột nhiên quay lại nhìn Lâm Chính.
Cái gì? Lâm Chính giật mình, thu lại sát khí.
Thiên kiên cũng không chú ý nhiều, chỉ nhìn Lâm Chính rồi sau đó lại nhìn về phía trước.
Lực cảm nhận quá mạnh!Lâm Chính cảm thấy căng thẳng.
Vừa rồi anh mới điều động một chút khí tức mà đã bị phát hiện. Vậy thì chắc là không thể đánh lén được rồi. Lâm Chính đanh mắt nhưng vẫn không định từ bỏ.
Đám người Trương Quân nhanh chóng tới cửa vào địa lao. Trương Quân nhanh chóng cho người kiểm soát đám người canh lối vào.
“Thánh Sơn là một tổ chức võ đạo. Địa lao như thế này dùng để bắt những kẻ không nghe lời, điều này đương nhiên là không phạm pháp chứ?”, thiên kiêu thản nhiên nói.
“Thế nhưng nếu có người chết bên trong thì làm phạm pháp đấy”, Trương Quân hừ giọng, cho người đi vào trong.
Thái Bình An điên cuồng lao vào. Thế nhưng khi anh ta vào trong thì khuôn mặt bàng hoàng không dám tin.
Cả địa lao sạch sẽ đến đáng ngờ, những vết máu cũng không còn. Tất cả những loại công cụ cực hình đều hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả không khí cũng được khử trùng sạch sẽ, không thể ngửi thấy mùi máu tanh.
“Sao có thể?”, Thái Bình An trố tròn mắt, hóa đá. Trương Quân cũng cảm thấy nghi ngờ.
“Nơi này có vấn đề gì nữa không?”, thiên kiêu hạng nhất bước tới, điềm đạm nói.
“Không có vấn đề gì cả”, Trương Quân lên tiếng.
“Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là có chiêu trò”, Thái Bình An kích động, gào lên. Rõ ràng là anh ta không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Từ lúc anh ta rời đi đến lúc quay lại chưa tới một tiếng đồng hồ. Tại sao trong một tiếng mà địa lao đã trở nên thế này?
“Thái Bình An, tôi thuê anh tới làm việc cho Thánh Sơn, cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho anh mà anh lại vu oan cho chúng tôi. Anh lấy ơn báo oán, vậy có khác gì súc sinh?”, thiên kiêu lắc đầu.
“Bớt nói nhảm lại, tôi không tin đến cả khổ ngục mà các người cũng dọn dẹp sạch được”.
Thái Bình An tức giận lao lên: “Trương Quân đại nhân, địa lao Thánh Sơn có hai bộ phận. Một bộ phận chính là nơi các vị đang đứng. Còn một bộ phận khác chuyên dùng để hành hạ kẻ địch của Thánh Sơn. Nơi đó được gọi là khổ ngục. Vào đó thì dù là ai cũng sống không bằng chết. Hãy đi theo tôi. Tôi không tin là trong thời gian ngắn như vậy họ có thể dọn sạch được khổ ngục”.
“Được, mau dẫn đường đi”, Trương Quân trầm giọng. Thái Bình An lập tức dẫn đường.
Thế nhưng khi bọn họ đang vội tới khổ ngục thì...
Rầm...Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tất cả đều bàng hoàng.
“Cẩn thận”, Trương Quân hét lớn, các chiến sĩ lập tức lao lên điều động khí tức tạo hàng phòng ngự.
Ầm...Cơn tấn công ập tới khiến cho mặt tường trong địa lao nứt toác, các thanh chắn cũng bị méo mó.
May mà các chiến sĩ của Long Tổ có thực lực hùng mạnh có thể chống đỡ được đợt tấn công và cố gắng chống đỡ. Đợi đến khi đợt tấn công kết thúc thì cả địa lao đã trở thành một vùng hoang tàn.
“Mọi người không sao chứ?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, có tiếng nói vang lên.
Lúc này Thái Bình An mới ý thức được điều gì đó bèn lao vào sâu bên trong địa lao.
“Thái Bình An”, có người hô lên.
Trương Quân cũng nhận thức được bèn hét lớn: “Đi theo”.
Đoàn người rầm rộ chạy vào bên trong. Thế nhưng chưa chạy được mấy bước thì họ đã dừng lại.
hái Bình An nhìn phía trước đã không còn đường nữa. Trước mặt anh ta là một đống đổ nát.
Tất cả lập tức hiểu ra.