"Đây là đâu?"
Trương Quân lạnh lùng hỏi.
“Đây chính là khổ ngục!” Thái Bình An ngơ ngác nói.
"Cái gì?"
Sắc mặt Trương Quân trở nên u ám, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Long Thiên Tử, trầm giọng nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao khổ ngục lại bị cháy nổ?"
"Trương Quân đại nhân, tôi phải đính chính với ông trước. Đây không phải là khổ ngục, ở chỗ Thánh Sơn chúng tôi không có nơi nào có tên là khổ ngục, đây chỉ là nơi mà các võ giả Thánh Sơn chúng tôi cất giữ những viên đá năng lượng để tu luyện. Vụ nổ vừa rồi chắc là đá năng lượng tự phát nổ, có lẽ là chuyện ngoài ý muốn”, Long Thiên Tử bình tĩnh nói.
"Nói bậy! Nơi này là khổ ngục! Rõ ràng anh đã bảo người phá hủy nơi này để che đậy sự thật!", Thái Bình An vô cùng kích động lao lên trước, túm lấy cổ áo của Long Thiên Tử hét lên: "Nói đi! Anh làm gì mẹ tôi rồi? Anh trả mẹ tôi lại đây! Trả mẹ lại cho tôi”.
"Khốn nạn!"
"Buông chủ thượng ra!"
"Cút sang một bên!"
Đám người Thánh Sơn bên cạnh lập tức lao tới kéo Thái Bình An rời đi.
Thái Bình An gần như gục ngã, vùng vẫy như điên, muốn liều mạng với Long Thiên Tử.
Nhưng người của Trương Quân ở đây đã kéo anh ta lại.
"Được rồi, cậu Thái, chuyện đã đến nước này, mong cậu hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, về phần mẹ cậu, lát nữa phiền cậu hãy giải thích cặn kẽ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng”, Trương Quân nói.
"Vậy ý của các người là gì? Muốn ở lại Thánh Sơn sao?", một người Thánh Sơn lên tiếng.
"Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, người của chúng tôi sẽ luôn túc trực ở đây”, Trương Quân nhẹ nhàng nói.
"Vậy nếu các ông điều tra không có kết quả thì chẳng phải chúng tôi sẽ luôn bị các ông quấy rầy sao? Võ giả chúng tôi coi trọng sự thanh tịnh, các ông ở đây khuấy nhiễu thì sao chúng tôi tu luyện được chứ?", người đàn ông giận dữ nói.
Trương Quân cau mày, suy nghĩ rồi nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ không phái quá nhiều người để điều tra, chúng tôi sẽ đặt ra một thời hạn, nếu chúng tôi không có bất kỳ kết quả nào trong thời hạn này, chúng tôi sẽ tự rời khỏi Thánh Sơn”.
"Thời hạn bao lâu?", Long Thiên Tử nhẹ nhàng hỏi.
"Một tháng”.
"Được, chúng tôi sẽ phối hợp với ông một tháng, nhưng Trương đại nhân, tôi nói trước nhé, tôi cả đời tu hành, kết thù không ít, mặc dù các ông ở trong Thánh Sơn, nhưng tôi không thể bảo đảm sự an toàn cho người của ông. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đây thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm!" Long Thiên Tử bình tĩnh nói.
Nghe vậy, ánh mắt Trương Quân bừng bừng lửa giận, đột nhiên tiến lên trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu đang uy hiếp tôi à?"
“Tôi chỉ cảnh cáo thôi”, ánh mắt Long Thiên Tử hờ hững, trong con ngươi không chút gợn sóng.
Trương Quân oán hận, nhưng không cách nào phát tiết, chỉ có thể thấp giọng gầm gừ: "Rút quân!"
"Rõ!"
Một nhóm binh lính tập trung xung quanh xếp hàng, chuẩn bị rút lui.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo!
Một đạo kiếm quang đột nhiên chém ra từ bên cạnh, đâm về hướng Trương Quân!
"Đội trưởng, cẩn thận!"
Đám binh lính sửng sốt, rống to xông tới.
Một binh lính đứng chắn ngay trước mặt Trương Quân.
"Mau tránh ra!"
Trương Quân kinh hãi, ngay lập tức đẩy binh lính trước mặt ra.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Xoẹt!
Thanh kiếm sắc bén xuyên qua cơ thể của binh lính, khiến anh ta chết ngay tại chỗ.
"Ai?"
Long Thiên Tử thờ ơ hỏi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một đám đông người đeo mặt nạ với những thanh kiếm sắc bén xuất hiện ở mọi hướng.
Bọn chúng không nói lời nào, thẳng thừng tấn công chém giết mọi người.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.