TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3269 “ĐÂY…LÀ SỨC MẠNH CỦA THẦN Y LÂM SAO?

Lâm Chính cố gắng hết sức để chống lại nguồn sức mạnh kia. Thế nhưng sức mạnh của anh có vẻ không mạnh hơn của thiên kiêu là bao. Dù anh đã dồn toàn lực nhưng vẫn đang dần rơi vào thế hạ phong.

Các chiến sĩ có thể cảm nhận được khí thế uy hiếp vô cùng khủng khiếp. Họ nhanh chóng chạy xuống núi.

Người của Thánh Sơn cũng chạy tán loạn. Thiên kiêu chau chặt mày.

Mặc dù nhìn có vẻ như Lâm Chính không phải là đối thủ của anh ta nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng kịp để cho những người kia chạy thoát hết. Và như vậy thì thực ra thiên kiêu mới là kẻ bại trận.

Đôi mắt anh ta đanh lại. Anh ta thấy không thể giết chết được đám người kia thì bèn chuyển đối tượng tấn công qua Lâm Chính. Anh ta khẽ cử động đầu ngón tay.

Vụt…vụt…

Luồng sức mạnh tấn công đám chiến sĩ dần được thu lại, cuối cùng tập trung hết lên người Lâm Chính, tạo thành một điểm, đối kháng trực diện với chướng đánh của anh, khiến cho sức nạnh đè lên vai anh tăng thêm hàng nghìn lần.

Trong nháy mắt Lâm Chính không thể nào đỡ được, cả người anh rơi tự do.

Bùm…Anh bị đập mạnh xuống đất, hõm sâu bên trong Thánh Sơn, không thấy bóng dáng đâu.

Thế nhưng chỉ ba giây sau…

Bùm bùm…Cả vùng thánh địa bỗng nổ bùm…Cứ như dưới lòng đất có máy móc hạng nặng đang hoạt động vậy. Mặt đất cộm lên như có thứ gì đó đang di chuyển.

“Chủ thượng, cẩn thận”, cô gái mặc áo đỏ hét lớn.

“Trò nhãi! Có gì mà phải cẩn thận? Ra đây cho tôi”, thiên kiêu gầm lên sau đó lao tới.

Mặt đất bị anh ta xới tung. Thế nhưng…bên dưới chẳng có thứ gì cả.

“Cái gì?”, cô gái mặc áo đỏ nín thở.

Lúc này, cả Thánh Sơn rung chuyển, đỉnh núi dần tách ra khỏi thân núi và bay lơ lưng lên trên. Lâm Chính đang đẩy đỉnh núi lên không trung.

“Cái gì?”, thiên kiêu nín thở.

“Long Thiên Tử, có còn nhớ lúc ở Giang Thành thì anh đã đối phó với tôi như thế nào không?”, Lâm Chính hỏi.

Thiên kiêu đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn nhìn lên trời. Thế nhưng đã muộn mất rồi. Một luồng khí lưu từ cơ thể Lâm Chính phóng ra giống như bông hoa sen bao trùm lấy thiên kiêu.

Thiên kiêu đang định chạy đi thì lập tức bị ngăn lại, nhốt thẳng trong khoảnh núi. Ngay sau đó một luồng khí hình chữ thập từ lòng bàn tay Lâm Chính phóng ra.

Cả không gian như bị xé toạc. Mặt đất rung chuyển. Các chiến sĩ ở bên dưới ngước nhìn. Họ há hốc miệng khi thấy cảnh tượng đó. Ngay cả đến cô gái mặc áo đỏ lúc này cũng phải bàng hoàng.

“Đây…là sức mạnh của thần y Lâm sao?”, cô ta lầm bầm với vẻ mặt không dám tin.

Thần y Lâm là ai chứ, cô ta là người biết rất rõ. Dù sao thì trước đó cô ta cũng từng giao đấu với anh rồi.

Người này chẳng khác gì con sâu cái kiến trước mặt cô ta. Vậy mà bây giờ anh lại có thể đấu lại được cả thiên kiêu.

Không thể nào. Chắc chắn là có vấn đề gì đó.

Cô ta cảm thấy da đầu tê dại và không khỏi rùng mình khi cảm nhận được sức công phá. Nguồn sức mạnh như thế rõ ràng là của kẻ mà cô ta không thể đấu lại được.

Đọc truyện chữ Full